"Cười, biết cười không?" Nhân viên công tác lần thứ hai từ ống kính thò đầu ra, bản thân cũng đã quên đây là lần nhấn mạnh thứ mấy.
Đối với đôi vợ chồng trước mặt, rõ ràng là tới chụp ảnh kết hôn, kết quả một người nghiêm túc hơn so với một người, đừng nói là mỉm cười, khóe miệng cứng ngắc đều thẳng tắp như nhau, ngơ ngác nghiêm túc, thế này chụp ảnh kết hôn ra thì ra cái giống gì đây!
"Smile, mau —— cười, hiểu không? Mấy người khỏi cần cười to, chỉ cần khóe miệng hơi nhếch thôi, chỉ cần hơi mỉm cười là được.
" Nhân viên công tác vừa nói vừa ra dấu với hai người, kèm khóe miệng của mình, "Như tôi nè, hơi cong khóe miệng lên.
"
Ánh mắt Trần Lê dại ra như trước, xác nhận Ngụy Sâm sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu, lúc này đã chìm vào trong thế giới của mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngụy Sâm càng không cần phải nói, thần kinh mặt của y bị suy nhược, đừng nói là nở nụ cười, ngay cả một động tác khẽ động khóe miệng đối với hắn mà nói đều phải hao hết khí lực rất lớn để làm.
Hai người này, một không biết cười, một lại không cười, mặc cho nhân viên công tác cười nói ba hoa chích choè, hai người đều không thể hiểu ý tốt trong đó, hiển nhiên nhân viên công tác làm không công.
Cuối cùng nhân viên công tác lo bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng, cũng không cưỡng cầu, không cười thì không cười thôi, người trong cuộc không lo nghĩ, gã cũng không cần quan tâm mù quáng nữa.
"Nhìn ống kính.
" Nhân viên công tác trở lại phía camera một lần nữa, sau cơn bình ổn, tách tách chụp hai người, ảnh chụp hai người liền lưu bên trong camera.
Tấm phông màu đỏ lớn, thanh niên gầy yếu dựa vào trên người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cậu đờ đẫn, hai mắt vô thần, mà người nam bị dựa, ngũ quan trên mặt căng thẳng, không có vẻ tươi cười chút nào, ánh mắt nhìn thẳng ống kính, ánh nhìn buốt giá.
Nếu không phải sau lưng là tấm phông đỏ thẫm, tấm hình này cho dù đặt trước mặt ai, người đó đều sẽ không cho rằng là ảnh kết hôn, nhân viên công tác chụp ra tấm hình này cũng lắc đầu,