Trần Lê và Ngụy Sâm lấy giấy kết hôn cũng rất khiêm tốn, dù là sau nửa tháng, Trần Lê xuất viện, biết Ngụy Sâm từ người đàn ông độc thân hoàng kim trở thành nam sĩ đã kết hôn, cũng chỉ có Trần Thanh đi làm nhân chứng ngày đó.
Trần Lê xuất viện, nửa tháng này, Ngụy Sâm nuôi Trần Lê rất tốt, cứ việc nhìn qua vẫn gầy yếu như trước, thế nhưng trên mặt lại hồng hào hơn nhiều, cuối cùng cũng coi như không có hiện ra bệnh trạng tái nhợt nữa.
Ngày xuất viện, khí trời sáng sủa, mặt trời chiếu trên cao bên ngoài nóng giống như là lồng hấp, ánh mặt trời vừa chạm vào da, liền nóng hừng hực, thật giống như muốn nướng chín người.
Vừa ra khỏi cửa viện, Ngụy Sâm liền đưa Trần Lê lên xe, để ngừa thời tiết nóng bức thương tổn tới Trần Lê lần hai.
"Nước, cầm, nếu như cảm thấy khát, liền uống một hớp." Ngụy Sâm giúp Trần Lê buộc dây an toàn về phía sau, lấy ra một chai nước khoáng từ tủ lạnh trong xe hơi, đưa tới trước mặt Trần Lê.
Hơi nước lạnh lẽo vừa tiếp xúc với không khí nóng bỏng, lập tức liền lập tức liền tràn ngập từng sợi khói trắng, xúc cảm lạnh lẽo cũng từ bên trong chai nước khoáng truyền tới trên tay Trần Lê, đi vào lòng, trấn an cơn xao động của Trần Lê.
Trần Lê ôm chai nước khoáng, ánh mắt rơi vào trên mặt Ngụy Sâm, vẫn đờ đẫn ngư cũ, trong đó không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại giốn như chứa ánh mặt trời, có chút lóe sáng chói mắt.
Ngụy Sâm không nhịn được xoa xoa đầu Trần Lê, trong mắt tràn đầy ý cười.
Một đường không nói chuyện, Ngụy Sâm trực tiếp lái xe đi tới Trần gia, cùng ngày Ngụy Sâm và Trần Lê lãnh chứng thì Trần Thanh cũng đã đi Đế Đô, ngày hôm nay lại là thời gian làm việc, vào lúc này Trần gia cũng chỉ còn lại Đỗ Lệ Tầm.
Nhận thông báo của quản gia, Đỗ Lệ Tầm vẻ mặt đạm mạc để hai người đi vào, bà thì lại ngồi ở trong vườn uống trà chiều, trong lúc giơ tay nhấc chân, toát ra tư thái của phu nhân.
Quản gia dẫn Trần Lê và Ngụy Sâm đi rới trước mặt của Đỗ Lệ Tầm, Đỗ Lệ Tầm khẽ nhấp một ngụm hồng trà, mới liếc nhìn mười ngóntay nắm chặc của Trần Lê cùng Ngụy Sâm, mày hơi hơi nhíu, chỉ cảm thấy lá trà hôm nay, đắng chát hơn so với mọi ngày.
"Trần phu nhân, chắc là bà đã biết việc tôi và Lê Lê đã kết hôn, hôm nay tôi tới đây, là tới giúp Lê Lê thu dọn hành lý, về sau Lê Lê sẽ ở chung với tôi." Ngày ấy đã xé rách mặt, cho nên lúc nói lời này, giọng nói của Ngụy Sâm cũng lạnh như băng, một chút cảm tình cũng không có.
Đỗ Lệ Tầm phỏng chừng cũng không muốn gặp họ, liền phất tay để quản gia mang Ngụy Sâm đến phòng của Trần Lê, giúp đỡ thu dọn hành lý của Trần Lê.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Sâm và Trần Lê cùng nắm tay rời đi, trong mắt của Đỗ Lệ Tầm, tăng thêm một tí suy nghĩ sâu xa.
......
Phòng của Trần Lê vẫn như nửa tháng trước, đẩy cửa ra, một mùi nguyên liệu màu nước thấp kém và thời tiết nóng liền đập vào mặt, giống như là vào phòng tắm hơi, hiển nhiên nửa tháng này không ai vào quét tước cho gian phòng.
Ánh mắt của Ngụy Sâm hơi hơi trầm, lại thấy Trần Lê muốn vào phòng, Ngụy Sâm lấy hai tay đè lại bả vai của Trần Lê, nói: "Em chờ ở đây, anh đi vào thu dọn cho em." Dứt lời, liền xắn tay áo lên vào phòng.
Đồ của Trần Lê không nhiều lắm, hơn nữa Ngụy Sâm cũng chướng mắt, quần áo vải vóc thô ráp, giày cũng đã rách, không có cái nào có thể dùng, Ngụy Sâm đau lòng Trần Lê, yên lặng tăng thêm một mục mua quần áo cho Trần Lê trong kế hoạch.
Qua vài phút, Ngụy Sâm đã thu xếp xong đồ của Trần Lê, ngoại trừ một ít giấy chứng nhận tất yếu của Trần Lê ra, mấy thứ khác của Trần Lê trong phòng Ngụy Sâm đều không lấy.
Mấy thứ này nếu không kém chất lượng quá mức, thì cũng chính là hồi ức không tốt đẹp với Trần Lê.
Lần này y mang Trần Lê đi, sẽ để cho Trần Lê vĩnh biệt tất cả quá khứ không tốt đẹp, cho Trần Lê một cuộc sống hoàn toàn mới.
Mà mấy thứ trong phòng, không cần thiết để Trần Lê mang đi.
Ngụy Sâm dọn xong giấy chứng nhận cho Trần Lê, liền ra khỏi căn phòng nóng bức, lúc đang muốn nắm tay Trần Lê đi chung thì Trần Lê lại cứ nhìn chòng chọc vào căn phòng.
"Lê Lê, chúng ta đi." Ngụy Sâm nhẹ nhàng xoa xoa tóc Trần Lê, chứa đầy ôn nhu nói.
Trần Lê không trả lời, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại quay lại nhìn phòng.
Rất nhanh, Ngụy Sâm liền phát hiện tầm mắt của Trần Lê chỉ dừng ở một chỗ, không cần đoán, Ngụy Sâm dường như biết ý của Trần Lê ngay lập tức.
"Có phải có cái gì chưa mang đi hay không?" Ngụy Sâm hỏi.
Trần Lê không đáp lại, ánh mắt như trước dừng ở chỗ đó.
Lần này Ngụy Sâm không hỏi lại, mà là trực tiếp theo tầm mắt của Trần Lê, đi tới bên cạnh ngăn tủ trong phòng, đưa tay mở ngăn kéo của ngăn tủ ra.
Trong ngăn kéo không đồ gì, chỉ có một hộp gỗ nhỏ im lặng nằm, đương nhiên Ngụy Sâm không biết trong hộp gỗ có cái gì, nhưng y cũng không tò mò việc riêng tư của người khác, cầm lấy hộp gỗ nhỏ, rồi sau đó nhìn về phía Trần Lê.
Quả nhiên, ánh mắt của Trần Lê dừng ở cái hộp gỗ nhỏ trong tay mình, xem ra, món đồ trong hộp gỗ nhỏ này rất quan trọng đối với Trần Lê.
Đi tới cửa, đưa hộp gỗ nhỏ vào ngực Trần Lê, lập tức Trần Lê liền tiếp hộp gỗ nhỏ, trân trọng ôm trong lòng mình, mặc dù biểu cảm trên mặt của Trần Lê vẫn đờ ra như trước, nhưng Ngụy Sâm lại loáng thoáng có thể cảm giác được Trần Lê dường như đang vui.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy Sâm lại có chút tò mò, trong hộp gỗ nhỏ rốt cuộc chứa cái gì.
Bất quá tò mò chính là tò mò, Ngụy Sâm cũng chỉ dằn phần tò mò này trong lòng, đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, lại hỏi lần nữa: "Lần này chúng ta có thể về rồi chứ?"
Trần Lê nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, Ngụy Sâm lập tức biết được ý của Trần Lê, chủ động dắt tay Trần Lê, cười nói: "Chúng ta về nhé." Dứt lời, liền mang theo Trần Lê rời khỏi đó.
Lần này Trần Lê không có không nhúc nhích, thậm chí lúc nghe thấy Ngụy Sâm nói ra bốn