Đế Đô là một thị trường lớn, Ngụy gia ở Đế Đô chắc chắn là có công ty chi nhánh, chỉ là so với trụ sở chính ở Ma Đô, chút sản nghiệp ở Đế Đô tựa như chân ruồi vậy, hoàn toàn không đáng chú ý.
Cụ Ngụy cho rằng Ngụy Sâm sẽ chọn ở lại Đế Đô, phải kinh doanh ở sản nghiệp của Ngụy gia ở Đế Đô, giúp mở rộng quy mô của Ngụy gia ở Đế Đô, rồi mới nhớ tới con đường mà Hứa gia tạo cho Ngụy Sâm, như vậy thì Ngụy Sâm ở Đế Đô cũng sẽ không một thân một mình như thế.
Nhưng bất kể như thế nào cụ Ngụy cũng không nghĩ tới, lựa chọn cuối cùng của Ngụy Sâm không phải ở lại công ty của Ngụy gia ở Đế Đô, mà chọn tập đoàn Trường Phong.
Tập đoàn Trường Phong chủ yếu kinh doanh buôn bán xe hơi xuất nhập khẩu, là công ty buôn bán xe hơi xuất nhập khẩu lớn nhất nước Hoa hiện nay, không phải sản nghiệp của gia tộc nào cả, xí nghiệp đứng đầu này lại thuộc sở hữu nhà nước họ.
Tổng giám bộ thị trường tập đoàn Trường Phong, đi một mình ra ngoài là một công việc rất vẻ vang, cũng coi như là chức cao trong tập đoàn Trường Phong, nhưng so sánh một tổng giám bộ thị trường với tổng phụ trách sản nghiệp Ngụy gia ở Đế Đô, rất nhiều người đều sẽ chọn việc bên Ngụy gia, huống chi Ngụy Sâm là cháu của cụ Ngụy.
Cũng vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ông cụ rất khó nhìn thấu nguyên nhân sự lựa chọn của Ngụy Sâm.
Nhưng cụ Ngụy cũng không hỏi nữa, Ngụy Sâm là do một tay ông bồi dưỡng nên, năng lực làm việc ra sao trong lòng ông rất rõ, tập đoàn Trường Phong cũng coi trọng về mặt này, vậy xem ra, trong lòng cụ Ngụy ít nhiều gì cũng có hơi kiêu ngạo, vào tập đoàn Trường Phong cũng không phải dễ như thế.
"Con đã nhận thư mời của tập đoàn Trường Phong vậy thì làm việc cẩn thận nhé.
" Cụ Ngụy dứt lời, lại tiếp tục vung bút lông trên tay ông, vẻ mặt đạm mạc, dáng vẻ không liên quan tới khổ đau.
"Vâng.
" Ngụy Sâm gật đầu, "Con về trước.
"
"Đi đi.
" Ông cụ nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
Sau khi biết Ngụy Sâm đi xa rồi, cụ Ngụy mới nói với quản gia đang nhanh chóng châm trà cho ông: "Nó vẫn trách tôi.
"
Quản gia ngâng chén trà tới trước mặt cụ Ngụy bằng hai tay, cung kính nói: "Ngụy Sâm thiếu gia sẽ biết nỗi khổ của ông chủ.
"
Cụ Ngụy nhấp một ngụm trà, cũng không nói gì nữa.
Quản gia đứng ở một bên hầu hạ, rũ mắt xuống, vẻ mặt hờ hững.
!
Sau khi Ngụy Sâm ra khỏi phòng sách của cụ Ngụy, liền gặp Ngụy Ngạn, Ngụy Ngạn cười híp mắt lên tiếng chào hỏi Ngụy Sâm, "A Sâm, chào buổi sáng.
"
Ngụy Sâm gật đầu với Ngụy Ngạn, coi như chào hỏi.
"Nghe nói em muốn đi Đế Đô, sao không ở lại Ma Đô?" Ngụy Ngạn sóng vai Ngụy Sâm, có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Coi như đi rèn luyện đi.
" Ngụy Sâm hồi đáp một câu lập lờ nước đôi.
"Thật là, em còn trẻ thế mà, hẳn nên đi rèn luyện, không mấy theo anh trai du lịch nay đây mai đó đi, thế giới này lớn như vậy, không đi nhìn một chút rất đáng tiếc.
" Khác với lời than với Ngụy Sâm, trên mặt Ngụy Ngạn luôn treo nụ cười sáng lạn, mặt mày chứa đầy tình ý, ngũ quan tuấn lãng, đi ra ngoài cũng phải chịu tung hô rợp trời.
"Sẽ có cơ hội thôi.
" Ngụy Sâm nói, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, trên gương mặt lạnh lùng thoáng nhiễm nhu tình.
Vừa lúc đi tới đầu cầu thang, Ngụy Sâm đi thẳng tới phòng, Ngụy Ngạn muốn xuống lầu, hai người không trò chuyện gì nhiều nữa, cứ thế mà tách ra.
Khi Ngụy Sâm về đến phòng, Trần Lê còn đang vẽ tranh, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, nắm cọ vẽ trong tay, vẻ mặt chuyên chú từng nét vẽ trên giấy, hình như không để ý tới Ngụy Sâm đã trở về.
Ngụy Sâm nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên người Trần Lê, ánh mắt dừng lại trên giấy vẽ, bức tranh này sắp hoàn thành rồi, Ngụy Sâm đã có thể nhìn ra khái quát bức tranh, Trần Lê đang vẽ y, ngón tay thon dài cầm cọ quệt quệt, dáng vẻ của y trông rất sống động được đưa vào trong giấy.
Ngụy Sâm không lên tiếng quấy rầy Trần Lê, đây là lần đầu tiên y thấy Trần Lê vẽ thứ gì đó chân thực như vậy, đồng thời y cũng rất tò mò, trong lòng Trần Lê rốt cuộc mình có hình tượng ra sao.
Nhưng mà không đợi Ngụy Sâm tỉ mỉ quan sát kỹ, Trần Lê liền tự tay xé bỏ giấy vẽ, sức xé hơi mạnh, cái giá cũng bị động tác xé bỏ của Trần Lê mà bật ngã xuống trên đất.
Không chỉ có thế, sau khi Trần Lê tốn sức xé bức vẽ đó, liền đứng im phăn phắt, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái giá ngã nằm trên mặt đất, tay cầm cọ nắm lại thật chặt, đầu ngón tay tái nhợt, mạch máu cũng hằn hết cả lên, như là đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Một đôi tay ấm áp bao phủ lên đôi tay lạnh như băng của Trần Lê, Ngụy Sâm cúi đầu, dịu dàng nói bên tai Trần Lê: "Không sao hết, vẽ anh không được cũng chẳng sao, bây giờ bọn mình chỉ mới biết nhau bao lâu đâu? Chờ sau này khi em có thể vẽ được anh rồi, anh sẽ để em vẽ mỗi ngày luôn nhé?"
Giọng nói trầm lại dịu dàng của Ngụy Sâm bay vào trong tai của Trần Lê, nắm tay xiết lại thật chặt của Trần Lê cũng từ từ buông lỏng ra, cậu xoay người nhìn Ngụy Sâm, trong mắt vẫn một mảng thẩn thờ như cũ, Ngụy Sâm lại có thể hiểu được ý trong mắt của cậu.
"Không sao cả, anh không ngại, Lê Lê nhà anh lợi hại như vậy, sau này chắc chắc sẽ vẽ anh phi thường hoàn mỹ.
"
Trần Lê cũng không dời mắt đi, mà giơ tay lên, ngón tay lạnh như băng chạm vào mặt của Ngụy Sâm, nhẹ nhàng, có hơi e dè mà miêu tả ngũ quan của Ngụy Sâm, tựa như muốn khắc kỹ mặt của Ngụy Sâm vào trong đầu vậy.
Lúc ngón tay lạnh như băng dừng lại trên mặt mình, Ngụy Sâm chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh như băng này truyền đến trong tim, cả trái tim bắt đầu không thể khống chế mà đập mạnh, tay của Trần Lê như là có sức hấp dẫn, xúc cảm rõ lạnh, vậy mà Ngụy Sâm lại cảm thấy toàn thân bốc