Đêm về lạnh lẽo không có nàng
"Điện Soái ~"
Một gian phòng trong phủ Tri Châu, nữ sử đang dốc lòng chăm sóc người hôn mê.
Lúc chiếc khăn ngâm nước ấm vừa được vắt khô lau đến cánh tay cơ bắp đường cong rõ ràng, ngón tay người nằm trên giường đột nhiên giật giật, nữ sử mở to mắt nhìn người nọ đột nhiên mở mắt.
Đinh Thiệu Văn đứng bưng kín miệng nữ sử, híp cặp mắt ưng nhìn nàng.
Chắc chắn nữ sử đã ngậm chặt miệng hắn mới buông tay ra: "Ta tỉnh lại không được nói với bất cứ kẻ nào, đối với bên ngoài cứ nói ta trọng thương vẫn còn hôn mê bất tỉnh."
"Nếu ngươi dám lộ ra nửa lời!" Người vốn ôn hòa đột nhiên lộ ra ánh mắt hung ác, làm nữ sử sợ đến quỳ mọp xuống, trong lòng hoảng sợ vội gật đầu đáp ứng.
"Gọi Trường phó tướng đến đây, không được nói với bất kỳ ai."
Nữ sử đứng lên lại vội vàng gật đầu.
Không lâu sau một thiếu niên mặc áo xanh đi vào đình viện phủ Tri Châu, vừa vào phòng liền đóng cửa lại.
"Điện Soái, ngài tỉnh rồi!"
"Xem ra đem một nam nhân theo bên cạnh là quyết định chính xác."
"Không chết được!" Đinh Thiệu Văn ngồi xuống hỏi: "Tình huống thế nào?"
"Lý Nhược Quân trúng tên rơi xuống Hoàng Hà, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy trên mặt sông nổi lên máu loãng.
Quan gia đã hạ chỉ phái quân đội tìm kiếm hai bên bờ sông, hiện đã qua bảy ngày vẫn không có tin tức, sợ là hắn đã rục thây dưới đáy sông."
Đinh Thiệu Văn cười lạnh một tiếng: "Đầu Xuân rét lạnh, hắn không chết cũng tàn, huống chi đây lại là Hoàng Hà."
"Bất quá Điện Soái!" Hắn dừng lại, hai mắt sáng lên: "Trương Sĩ Thành...!đã chết."
Cặp mắt ưng đang híp đột nhiên sáng lên, lại như khiếp sợ: "Chết rồi?"
"Sau khi Lý Nhược Quân rơi xuống nước, hắn nói một câu, liền giơ kiếm...!nhảy xuống sông Hoàng Hà, thi thể vớt lên đã cứng đờ."
"Hắn nói gì?"
"Lấy thân tạ ơn tri ngộ của Điện Soái."
Đinh Thiệu Văn cứng người, run rẩy nói: "Trương Sĩ Thành tòng quân nhiều năm nay, danh vọng cực cao, lại nắm rõ công việc trong quân, dù Chỉ Huy Sứ đổi bao nhiêu người, hắn vẫn ở đó, có thể điều động trong ngoài bộ binh." Không biết là do tiếc nuối hay thầm hận, hắn đau lòng như mất một cánh tay.
"Nhưng người biết kế hoạch này ngoại trừ ta và Điện Soái cũng chỉ có hắn.
Vợ con hắn lại bị Huệ Ninh công chúa đem về phủ giam lỏng, hơn nữa lúc thuộc hạ đuổi tới cũng nghe Lý Nhược Quân nói với hắn - Ai cũng sẽ không tha cho kẻ phản bội!"
"Tại sao lại tự sát, tại sao..." So với Lý Nhược Quân một người hắn tự cho là có thể nắm được trong lòng bàn tay, cái chết của Trương Sĩ Thành càng làm hắn khó chịu.
"Tuy Trương Sĩ Thành có tài, nhưng lại dễ dàng bị tình cảm chi phối.
Người như vậy quá nhiều nhược điểm, khó thành đại sự."
"Không, loại nhân tài trọng tình như thế mới là trung thành nhất!" Đinh Thiệu Văn nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh, ánh mắt thâm thúy lo lắng hỏi: "Di vật của hắn đã xử lý hết chưa? Đừng để người khác bắt được nhược điểm."
"Đã xử lý, nhưng vì thuyền cháy lại chìm xuống đáy sông, nên người của chúng ta chỉ vớt được một số đồ không bắt lửa."
Đinh Thiệu Văn tựa vào đầu giường, liếc mắt nói: "Ngươi lại đây!"
Người áo xanh chần chừ một chút nhưng vẫn tiến về phía trước: "Điện Soái?"
Còn chưa nói xong, thanh kiếm trong tay đã bị người rút ra, ánh sáng lóe lên.
Người cầm kiếm bị hành động này làm cho hoảng sợ, bùm một tiếng quỳ xuống: "Điện Soái!"
"Ngươi hoảng cái gì!" Đinh Thiệu Văn bất đắc dĩ nhìn hắn, trả lại thanh kiếm cho hắn.
"Cũng không phải muốn giết ngươi."
Nuốt một ngụm nước bọt, hắn đứng dậy nhận lấy kiếm, chần chừ nhìn người trên giường.
Đinh Thiệu Văn xoay người đưa lưng về phía hắn: "Chém ta một đao, tàn nhẫn chút, đừng nương tay."
Người cầm kiếm ngẩn ra, cuống quít nói: "Thuộc hạ không dám!"
"Ai!" Hắn quay đầu lại mím môi: "Thật không giống tác phong của Trường Chiêu ngươi chút nào, sao từ lúc theo ta lại trở nên rụt rè thế hả?"
"Đao kiếm không có mắt, Điện Soái ta…"
"Không phải muốn ngươi giết ta, chỉ là bảo ngươi chém ta một kiếm, còn phải giữ mạng lại cho ta."
"Chuyện này..."
Hắn chợt hạ giọng nói: "Một khi ta về lại Đông Kinh, bọn quan Gián đài nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội buộc tội ta.
Nếu không dùng khổ nhục kế, sao có thể giải vây tội này.
Ngươi cũng không phải không biết sự lợi hại của Ngự Sử Đài, sợ là áo tím của ta cũng khó bảo toàn.
Chỉ cần Quan gia còn tín nhiệm, ta không sợ, dù có giáng tội cũng chỉ là để đối phó miệng lưỡi bọn người bên dưới.
Trong tay Quan gia không có bao nhiêu võ tướng cận thần đáng tin cậy."
Mười lăm ngày sau, quân đội mất nửa tháng mới tìm được một nửa thi thể trở về.
Số quan viên mất tích còn lại vẫn hoàn toàn không có tung tích, Hoàng đế triệu kiến các quan đi sứ còn lại.
Tin tức cố tình bị giấu giếm cuối cùng cũng không thể giấu được, thành Đông Kinh rơi vào tình trạng khủng hoảng vì thủy tặc.
"Hoàng Hà quá mức hung hiểm, vẫn chưa tìm được thi thể của phò mã."
Người ngồi trên Văn Đức Điện phất tay, quân lính lui ra.
Thấy Hoàng đế chống đầu mặt ủ mày chau, đã mấy ngày qua không buồn ăn uống, Chu Hoài Chính tiến lên hỏi: "Phò mã là phu quân của công chúa, bệ hạ không tiếp tục theo đuổi việc này, công chúa bên kia...?"
Triệu Hằng thở dài một hơi: "Phò mã rơi xuống Hoàng Hà, mấy ngày nay vẫn không rõ tung tích, Trẫm cũng rất thương tiếc, nhưng chuyện này liên quan tới Tây Hạ, lại là lúc xung quanh căng thẳng, cho người âm thầm điều tra là được rồi."
"Lão nô cảm thấy việc này không đơn giản, quan viên đi sứ nhiều như vậy cố tình chỉ có vài người xảy ra chuyện."
"Đô chỉ huy sứ đã tỉnh lại chưa?"
"Về kinh mấy ngày liền tỉnh, nhưng vết thương không nhẹ, hiện giờ vẫn còn nằm trên giường dưỡng thương."
"Thái y nói thế nào?"
"Nói là kiếm cắt vào thịt hơn nữa còn bị nội thương, trúng độc, trên đường rút lui bị nhiễm phong hàn.
Trương thái y nói phải điều dưỡng ít nhất ba tháng mới tốt lên được."
"Đang tốt đẹp, đi đường thủy làm gì kia chứ!"
Chu Hoài Chính liễm mi cúi đầu, hành động rất nhỏ này bị Triệu Hằng phát hiện.
"Hửm, Chu gia ca ca khi nào cũng học được giấu Trẫm?"
"Quan gia, mặc dù Đô chỉ huy sứ bị thương, nhưng dù sao hắn cũng là do ngài phái đi, hiện giờ phò mã mất tích còn chưa rõ tung tích, tin đồn về thủy tặc lại lan truyền khắp Đông Kinh khiến dân tình hoảng loạn, dù sao tội này phải có người đứng ra gánh."
Triệu Hằng giương mắt nhìn hắn: "Việc này là thiên tai nhân họa, hắn cũng không thể đoán trước, càng không phải mong muốn của hắn.
Bọn người Ngự Sử Đài đó tính tình nhỏ nhen, chỉ biết bắt lấy chút sai lầm không bỏ."
Hoàng đế nói, rõ ràng là không muốn giáng tội: "Nhưng mà..."
"Thánh thượng, muội muội của Tây Bình Vương đã tới kinh đô."
"Thánh thượng, gia nô phủ phò mã cầu kiến."
"Truyền!"
"Gọi Lý Thần Phúc đi sắp xếp cho muội muội Tây Bình Vương đi."
"Vâng."
Chu Hoài Chính vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị vài tiếng thông báo liên tiếp truyền vào ngắt quãng, đành phải ngậm miệng lui lại vài bước an tĩnh chờ.
"Thần Tôn Thường, tham kiến Thánh thượng!"
Triệu Hằng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn người còn quấn túi vải bên dưới.
"Trẫm nhớ ngươi, Đường phu nói ngươi là nhân tài ở Hộ Bộ, sau đó bị Huệ Binh điều về phủ công chúa, sao hiện giờ lại ở phủ phò mã?" Hắn ngẫm nghĩ, sau khi suy nghĩ cẩn thận trầm mặc một lát nói: "Thì ra là Huệ Ninh điều người cho phò mã..."
Vài ngày sau khi thảm nạn xảy ra triều đình hạ chiếu trấn an, trợ cấp người nhà các binh sĩ hy sinh.
Tây Hạ cũng có người chịu lan đến nhưng may mắn bọn họ đều ở một con thuyền khác, triều đình vẫn phái người đưa tin đến Tây Hạ trấn an.
Thảm nạn chìm thuyền, giấy không gói được lửa, Lý Thiếu Hoài bị hại rơi xuống sông biến thành phò mã trượt chân rơi xuống sông, nhưng vẫn làm các bá tánh Đông Kinh hoảng sợ một phen.
Một quán trà ven đường, trong nhã gian lầu hai, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy đội ngũ đi sứ trở về, trong đó còn có vài người mặc quần áo Tây Hạ.
"Năm trước vừa thành hôn, thành hôn không lâu lại bị phái ra ngoài, còn đi đến nơi xa như biên cảnh, xem ra con rể thiên gia cũng không dễ làm!"
"Cưới công chúa ném con đường làm quan không nói, còn mất cả tánh mạng, thật không đáng."
Đã mấy chục năm từ lúc khai quốc đến giờ, triều đình cực kỳ xem trọng kỳ thi mùa Xuân, bá tánh thành Đông Kinh đã quen nhìn những sĩ tử bần hàn nhờ một kỳ thi mà bay lên cành cao, biết rõ sĩ tử kim bảng đề danh chỉ cần không xảy ra sai lầm, trong vòng mười năm vô cùng có khả năng vị cực nhân thần, bạch y khanh tương cũng chưa chắc không thể.
"Các ngươi nói, công chúa điện hạ...!có phải khắc phu không?"
"Ta phi!"
"Bọn người nhỏ mọn các ngươi, bản thân không cưới được công chúa, công chúa chưa xuất giá thì đồn bậy đồn bạ, công chúa xuất giá rồi cả ngày ngồi đây ghen ghét, hiện giờ phò mã gia gặp chuyện lại bắt đầu lắm mồm ăn nói lung tung!"
"Các ngươi cứ nói đi, cho dù phò mã thật sự không còn, công chúa điện hạ có mệnh khắc phu cũng không đến lượt các ngươi!"
"Ta thì sao, Sài gia chúng ta chính là..." Người nọ tức muốn hộc máu gào đến một nửa lại bị người bịt miệng.
"Không lựa lời, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Hắn rút bàn tay bịt miệng ra, nói: "Hừ, Thái Tổ có huấn, ban Đan thư thiết quyên, vĩnh viễn không giết con cháu Sài gia."
Trong Văn Đức Điện tràn ngập mùi đàn hương.
Giọng