: Lâm phong yếm yếm dạ tiệm tiệm
"Lý Thiếu Hoài, ta có chết, cũng không gả cho ngươi!"
Một câu cuối cùng trước khi cửa điện đóng lại, là Triệu Uyển Như đối với Lý Thiếu Hoài nhẫn tâm cùng tuyệt tình.
Hiện giờ hồi tưởng lại, trong lòng ngoại trừ áy náy, cũng chỉ có tình yêu tận xương với Lý Thiếu Hoài.
Triệu Uyển Như đi lên phía trước, ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi nàng, ngón tay vừa chạm vào liền khẽ run: "A Hoài từng hỏi ta, vì sao ta biết vết thương trên cánh tay nàng."
Lý Thiếu Hoài nhớ rõ, ký ức lần đó khắc sâu: "Nhưng nàng không có trả lời ta."
"Bởi vì ta biết tất cả của A Hoài."
Triệu Uyển Như đứng dậy, đưa lưng về phía Lý Thiếu Hoài: "Hoàng hậu của Nam Đường Hậu Chủ sau khi con thứ hai chết non cũng đau buồn mà chết, vì thế Hậu Chủ lập muội muội nàng làm hậu, gọi là tiểu Chu Hậu, tiểu Chu Hậu thích màu lục, thường dùng đá quý xanh lục làm vật trang trí."
Lý Thiếu Hoài nghe, trong lòng ngũ vị tạp trần, trầm mặc không nói chuyện.
Triệu Uyển Như quay lại nhìn Lý Thiếu Hoài: "Mà nàng Lý Nhược Quân - Lý Thiếu Hoài, là con của Thanh Nguyên quận công, cháu đích tôn của Nam Đường Hậu Chủ Lý Trọng Quan, Lý Chính Ngôn!"
Trong giấc mộng đêm qua, Lý Thiếu Hoài nói cho nàng bí mật, chính là thân thế nàng, lại đem miếng ngọc mang trên cổ từ nhỏ dâng lên, nói: "Thiếu Hoài khuynh mộ công chúa, có thể vì công chúa mà quên nợ nước thù nhà.
Nhưng Thiếu Hoài duy không muốn vứt bỏ...!chính là tình yêu với công chúa."
Nhưng dù vậy, Triệu Uyển Như vẫn không thể tiếp thu thân phận nữ tử của Lý Thiếu Hoài, chung quy là phụ Lý Thiếu Hoài.
Cho nên đời này Triệu Uyển Như âm thầm thề, tuyệt không phụ nàng, cũng tuyệt không thoái nhượng nửa phần: "Mà ta sở dĩ thích cây trâm kia, là bởi vì Lý Thiếu Hoài nàng."
Năm đó Thái Tông dùng một ly rượu Khiên Cơ ban chết cho Nam Đường Hậu Chủ, làm con cháu ông từ đó về sau đều phải trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, nơm nớp lo sợ.
Nhưng Thái Tông không thể ngờ tới chính là đứa cháu mà ông yêu thương nhất tự mình nuôi dưỡng cuối cùng cũng là chết dưới độc Khiên Cơ.
Bởi vì sợ hoàng đế vẫn nghi kỵ người Lý gia, Lý Trọng Ngụ đã trộm đưa con gái đến Trường Xuân quan, đồng thời cũng nhờ Thái Thanh chân nhân giúp nàng thay tên đổi họ.
Không bao lâu sau Lý Trọng Ngụ hậm hực mà chết, năm ấy 37 tuổi, khi đó Lý Thiếu Hoài bất quá mới mười hai, Thái Thanh chân nhân liền đem chân tướng nói cho nàng.
Nghe xong, Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu trợn tròn mắt không động đậy, sau đó cúi đầu đứng dậy, đi đến trước cửa sổ đứng lặng hồi lâu.
Ngoài cửa sổ mưa đang rơi.
Đây chính là nguyên nhân chân chính nàng ghét quyền thế, nàng không phải ghét quan trường lừa người gạt ta, mà là nàng hận, hận đại nội hoàng tộc Triệu thị.
Nhưng khúc mắc của Lý Thiếu Hoài, không đơn giản chỉ vì nàng là hậu nhân của một quân vương mất nước, cho nên nàng vẫn đứng đó, nặng nề không nói một lời.
"Ta cũng biết, A Hoài không phải thân nam nhân."
Vốn tưởng rằng Triệu Uyển Như biết thân thế nàng, đã là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng không nghĩ tới...!Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu nhìn chiếc gương đồng trên bàn trang điểm.
Nàng ở trong gương, chiều cao, mặt mày không mất anh khí, ngay cả thuật dịch dung cũng hoàn toàn không có sơ hở, thanh âm cũng trải qua khổ luyện một phen.
Theo lý, hẳn là không thể bị phát hiện mới đúng.
Đang lúc Lý Thiếu Hoài trầm ngâm đột nhiên nhớ tới hôm nay, Triệu Uyển Như xuất hiện ở bên giường...!Vì thế chuẩn bị quay đầu lại hỏi...!
Chưa kịp xoay người, đã bị người từ phía sau ôm lấy: "Như vậy, A Hoài còn không muốn đối mặt ta, đối mặt với lòng mình sao?” Triệu Uyển Như cứ như vậy ôm eo nàng, tay phủ lên ngực nàng, tay áo rộng từ trên trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế trắng nõn.
Nàng cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài cũng cảm nhận được mềm mại cùng ấm áp từ sau lưng.
"Nhưng ta lại không biết nàng...!Nàng vì sao lại biết nhiều chuyện của ta như vậy?" Lý Thiếu Hoài run run nói, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ muôn vàn.
Nàng như một con cá chậu chim lồng, chạy không thoát, tránh không được.
Mà Triệu Uyển Như chính là chiếc lồng sắt đó.
Là thả hay nhốt, toàn dựa nàng.
Nhưng, là đi hay ở, Lý Thiếu Hoài có thể chọn.
Chim trong lồng nếu hấp hối giãy giụa, lồng sắt và chim đều sẽ mình đầy thương tích.
Triệu Uyển Như không muốn, Lý Thiếu Hoài cũng sẽ không.
"Còn nhớ lúc trước, ta nói với A Hoài không?"
"Ân?"
Triệu Uyển Như ở phía sau nàng giận cười: "Bởi vì ta là tiên nữ hạ phàm nha."
Lý Thiếu Hoài hô hấp dồn dập, người phía sau dính sát vào lưng nàng, mà ở bên tai là hơi thở nóng ấm của nàng, vì thế phủ tay lên bàn tay ngọc đang dán trên ngực mình.
"Tiên nữ hạ phàm sao có thể nhiếp hồn như nàng, nàng chính là ác quỷ ăn thịt người đến từ địa ngục."
Chuyện ở Chu phủ hôm qua, đã nghiêm trọng kích thích đến Triệu Uyển Như.
Thiên hạ yêu ma quỷ quái nhiều như vậy, bộ dáng này của Lý Thiếu Hoài đến Đông Kinh còn không biết trêu chọc nhiều ít ong bướm.
Chỉ một Chu gia, một Chu Thanh Y đã dám đem nàng chuốc say ném lên giường.
Nếu là con cháu quyền quý ở Đông Kinh đâu? Còn nữa, tới Đông Kinh rồi nàng sẽ không hề tự do như vậy nữa, Lý Thiếu Hoài chạy được một lần, ai có thể bảo đảm nàng không chạy lần thứ hai.
Đêm qua lời Chu Thanh Y nói đã gõ tỉnh nàng, có chút đồ vật, vẫn là phải tiên hạ thủ vi cường.
Nghe nàng nói đùa, Triệu Uyển Như gợn lên khóe miệng nhẹ nhàng cười, nhón mũi chân lên dán vào lỗ tai nàng khẽ nói: "Cho dù là, ác quỷ ăn thịt người, cũng chỉ ăn Lý Thiếu Hoài nàng, một người."
Lời nói chậm rãi, từng câu từng chữ đều trêu chọc lòng người, còn có hô hấp ấm áp bên tai, không ngừng kích thích trái tim đang nhảy loạn lên của Lý Thiếu Hoài.
Dưới bức tranh chữ một chiếc lò nhỏ bằng đồng đang đốt an thần hương, mùi hương bị gió thổi tan vào không khí, nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, làm người ý loạn tình mê.
Lý Thiếu Hoài hít sâu một hơi, xoay người, nắm lấy tay nàng dùng sức kéo nàng vào lòng, khom lưng đem nàng bế ngang lên.
Triệu Uyển Như thuận thế vòng lấy cổ nàng, trong lòng cười trộm: "A Hoài làm như vậy, tựa hồ không giống người xuất gia a."
Lý Thiếu Hoài dừng bước, nhướng mày: "Đây không phải Nguyên Trinh hy vọng sao?"
Một tay đang ôm nàng buông ra hướng đến ngực nàng, nắm lấy vạt áo, nhẹ nhàng, đẩy, rũ: "Ta khi nào nói, nguyện ý cùng nàng...!giao hảo." Gương mặt đỏ bừng xoay đi.
Lý Thiếu Hoài trong lòng lộp bộp một chút, mặc nàng đánh đấm, ôm nàng đi tới trước giường buông xuống, hai tay chống hai bên sườn, tóc mai thật dài bên tai rũ xuống ngực Triệu Uyển Như: "Chẳng lẽ Nguyên Trinh không muốn sao?"
"Nàng!" Triệu Uyển Như mặt càng thêm đỏ, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn nàng.
Bên cửa sổ thấm mưa.
Dục cự còn nghênh, trò này Lý Thiếu Hoài nàng cũng biết.
Tửu quán nằm ở nơi có nhiều núi lớn, giọt mưa lạnh lẽo làm rớt lá khô trên cành, cũng xối ướt lá cây trong rừng trúc.
Dòng suối ngập nước, thác nước từ khe núi trút xuống.
Cuồng phong gào thét trong rừng, thổi nghiêng mưa trong đêm thu.
Trong rừng trúc không chỉ có tiếng gió, mà còn có thanh âm mưa rơi rào rạc.
Gió quất vào nóc nhà, đánh lên cửa sổ, cuồng phong thổi quét vào phòng, ánh nến bị thổi tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt.
Ánh trăng nghiêng vào nhà, áo bông làm bằng gấm Tứ Xuyên bị tùy ý ném xuống đất, bên cạnh còn có đạo bào màu nhạt, xiêm y đủ mọi màu sắc, đậm nhạt, hỗn độn chồng chất lên nhau.
Ngón tay thon dài chặt chè đè lại bàn tay không xương của nữ tử dưới thân, Lý Thiếu Hoài dùng một tay khác vuốt ve mặt nàng.
Là khát vọng, là ảo tưởng, hay là dục vọng, tham niệm.
Giới luật người xuất gia, tự hạn chế của bản thân, lúc này tất cả đều bị nữ tử bên dưới cắn nuốt.
Trong lúc ý loạn tình mê, chỉ còn lại dục niệm sâu trong lòng không thể ức chế.
Giờ phút này Lý Thiếu Hoài biết, nàng chỉ là một phàm nhân, một phàm nhân rốt cuộc không thoát được hồng trần.
Trên cánh đồng tuyết núi băng cao ngất nở rộ một đoá hồng mai, làm muôn vàn hoa cỏ ảm đạm thất sắc, chỉ là bên dưới đồi núi bị gió thổi qua một vết rách.
Không quá rõ ràng, nhưng thực chói mắt, Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng hôn lên: "Còn đau không?"
Đau đớn đều đã qua đi, Triệu Uyển Như khẽ lắc đầu: "Có thể dùng vết thương này, đổi lấy một A Hoài, dù đau cũng đáng giá."
Tròng mắt run run, Lý Thiếu Hoài thầm nghĩ: Thực xin lỗi, sư phụ, Thiếu Hoài phải vi phạm lời ngài.
Đau lòng nói: "Nàng không…"
Đầu ngón tay đè lên môi đỏ, ngăn chặn miệng Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như không muốn nghe những cái đó.
Vì thế Lý Thiếu Hoài cũng không nói, cầm tay nàng, cúi xuống hôn.
Hai cánh môi đạm hồng phủ lên môi mỏng, chiếc lưỡi trơn trượt lập tức luồng vào, một không muốn cản, một không muốn giữ, dây dưa không chia lìa.
Ổ khoá trong lòng Lý Thiếu Hoài dần mở ra, có được, cảm thụ được, hết thảy của Triệu Uyển Như.
Nguyên Trinh trên người hảo thơn!
Nguyên Trinh lưỡi cũng hảo mềm!
Lý Thiếu Hoài thầm nghĩ, vì thế càng thêm lớn gan, xâm lấn không kiên nể gì.
Chỉ muốn đem hết thảy chiếm cho riêng mình.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi non mềm như loại quả ngọt ngào nhất, ngươi tới ta đi bám riết lấy nhau.
Triệu Uyển Như chỉ cảm thấy mình như loài cá mắc cạn, mà Lý Thiếu Hoài chính là nguồn nước duy nhất của nàng.
Nàng ngậm lấy lưỡi đối phương, liều mạng mút vào liếm láp không buông tha.
Lý Thiếu Hoài rất tình nguyện phối hợp nàng, một bên cuốn lên đầu lưỡi hôn, một bên siết chặt vòng eo nàng, ôm lấy gáy nàng gia tăng nụ hôn, như muốn xoa tiến vào trong ngực, vô hạn gần kề.
Môi của hai người cuối cùng cũng tách ra, Triệu Uyển Như hô hấp dồn dập, thở ra phì phò, nghe vào tai Lý Thiếu Hoài làm nàng hưng phấn đến cực điểm.
Triệu Uyển Như đang bị nụ hôn tiêu hồn này mê đến đầu óc choáng váng, thì cảm giác được bàn tay tinh tế nhẵn nhụi của Lý Thiếu Hoài vuốt ve, thong thả mà mền mại dán vào bên hông nàng âu yếm.
"A...!Ân." Trong lòng nàng nổi lên cơn chấn động, đầu ngón chân xinh xắn nhịn không được co quắp lại, hai bên đùi đẹp cũng cong lên cọ xát vào eo Lý Thiếu Hoài.
Thắt lưng của nàng vốn là nơi cực kỳ mẫn cảm, dưới loại vuốt ve ăn mòn xương cốt này, thân thể rất nhanh trở nên mềm nhũng, hai tay ôm lấy Lý Thiếu Hoài, thân thể dường như treo trên người nàng, vội vàng đón lấy nụ hôn ướt át đầy quyến luyến kia.
Không thể nghi ngờ Lý Thiếu Hoài là một đại phu cực kỳ giỏi, nàng thiện cứu người lại càng am hiểu cấu tạo cơ thể người, huống hồ người này là Triệu Uyển Như mê dược trí mạng với nàng.
Lý Thiếu Hoài hiểu làm thế nào trêu chọc điểm mẫn cảm trên người Triệu Uyển Như, cũng như biết nơi nào của nàng không chịu nổi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay không ngừng ma sát muốn khơi dậy khát vọng chôn sâu trong lòng nàng, khiến nàng phóng thích dục vọng trong cuộc hoan ái, đem toàn bộ con người giao ra.
Triệu Uyển Như đã bị loại vỗ về chơi đùa này của Lý Thiếu Hoài dằn vặt đến sắp phát điên.
Quá khứ hai đời chưa bao giờ nếm qua loại dục vọng này, Triệu