: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
Ngoài hòm thuốc, trên xe còn có quần áo của Lý Thiếu Hoài, bởi vì đi đến đâu Triệu Uyển Như cũng sẽ chuẩn bị quần áo dự phòng, sau khi kết hôn nàng còn chuẩn bị thay Lý Thiếu Hoài, đến nay đã thành thói quen.
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người cũng sạch sẽ và có tinh thần hơn.
Chỉ là trên mặt có một vết sẹo, không sâu, chỉ là vết thương bình thường trên chiến trường.
Nằm trong vòng tay người mình yêu, nhìn đứa con đang say giấc bên cạnh, nàng chợt cảm thấy tất cả những đau khổ đã trải qua vào lúc này đều đáng giá.
Lý Thiếu Hoài muốn nói gì đó: "Nguyên..."
"Chuyện ở Tây Nam chờ sau này về Đông Kinh hẵn nói, bây giờ, ta chỉ muốn yên tĩnh dựa vào lòng nàng."
"Giống như năm đó ở Giang Nam, không liên quan triều đình, không nói chuyện chính sự, chỉ luận ta và nàng."
"Chỉ luận ta và nàng..." Lý Thiếu Hoài cúi đầu cười: "Còn có con chúng ta."
"Nói đến con, chúng ta còn chưa đặt tên cho con đâu.
Ta vẫn luôn giấu nàng, là bởi vì cảm thấy nàng sẽ sớm trở về, luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc chuyện gì cũng hỏng bét."
Lý Thiếu Hoài muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đôi môi đã bị tay nàng chặn lại.
"Ta biết nàng lo cho ta, nhưng ta càng sợ sau này sẽ phải ôm tiếc nuối.
Ta muốn một đứa con, một đứa con lớn lên giống A Hoài, con của chúng ta.
Nhưng ta không biết tương lai ra sao, phải chờ đến bao giờ, ta sợ ta chờ không được."
Đôi mắt mềm mại rưng rưng: "Nguyên Trinh muốn làm gì ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nàng..." Lý Thiếu Hoài ôm chặt lấy nàng: "Chỉ lần này, được không? Sau này không được làm vậy nữa, bằng không ta thật sự..." Lông mày nhíu chặt hãy còn nghĩ mà sợ.
"Không đâu." Nàng vùi thật sâu vào lòng nàng, không muốn rời xa dù chỉ một tấc, không muốn mất đi dù chỉ một phân.
Bởi vì nghĩ lại mà sợ không chỉ có Lý Thiếu Hoài, còn có nàng.
Dạo một vòng ở quỷ môn quan, nàng cảm thấy đời này nếu cứ như vậy chết đi, mới là không cam tâm nhất, bởi vì có quá nhiều quá nhiều thứ còn luyến tiếc, bởi vì nàng có được nàng.
Khẽ xoa đầu nàng, hơi cúi đầu nhìn em bé ngủ say trong tả lót, suy tư nói: "Sinh vào tháng giêng, chưa đủ tháng mà đã đến Phương Nam."
"Lạc Ương."
"Mong con bao dung nhân hậu, mong con sau này có thể giống mẫu thân nó..." Lý Thiếu Hoài cưng chiều nhìn nàng và con, cười nói: "Dũng cảm, kiên cường."
"Thế nào? Nếu thấy không hợp nàng có thể đặt tên khác cho con."
"Ta cũng thích tên này, năm đó khi Triệu Duẫn Thăng xuất các Quan gia từng ban tên hiện giờ cho hắn, hắn cũng vì Sở Vương mà mất đi tự do."
Lý Thiếu Hoài nắm chặt tay nàng: "Cho dù là nàng hay Ương Nhi, chờ trở về Đông Kinh, chắc chắn ta sẽ che chở mẹ con nàng thật tốt.
Không bao giờ làm nàng lo lắng, cũng không bao giờ làm nàng bị cuốn vào tranh đấu trong triều."
"Chờ vài ngày nữa, nàng khoẻ hơn một chút chúng ta lại về Đông Kinh.
Ta đã bảo Trương Khánh gọi đám người phái đi tìm Tào Lợi Dụng trở về, chúng ta sẽ đi đường vòng đến Đông Giang Nam, trên đường ngang qua Trường Xuân quan, vừa lúc ta có thể đưa nàng đi giải sầu một chút.
Ta đã nợ hai mẹ con nàng quá nhiều."
"Ta còn chưa đến Trường Xuân quan bao giờ, không biết bên trong thế nào?"
Trường Xuân quan là nơi Lý Thiếu Hoài lớn lên: "Cũng không khác cung quan trong thành Đông Kinh là mấy.
Mười năm trước mở núi xây thêm một lần, hiện giờ đã lớn hơn cả cung quan.
Năm đó sư phụ vốn là muốn thành lập môn phái riêng, thoát ly hoàn toàn với Hoa Sơn, nhưng khổ nổi danh tiếng của sư tổ quá lớn, sư phụ lại là đệ tử chân truyền đầu tiên của người, nên sau khi sư tổ về cõi tiên Trường Xuân quan lại về với danh nghĩa Hoa Sơn.
Trong quan có Tam Thanh, nhưng sư phụ không thích dẫn dắt đệ tử, người xem các sư tỷ muội trong quan như đồ đệ của sư thúc." Lý Thiếu Hoài nghiêm túc giới thiệu với nàng: "Dưới chân núi còn có một số ruộng đất, nhưng trong quan đều là nữ, nên đã cho nông dân thuê trồng trọt.
Còn vì sao chỉ nhận nữ đệ tử, ta cũng không biết.
Sau núi có một rừng đào, không lâu nữa sẽ nở hoa.
Còn có một cây mai, lớn hơn cây mai trong Khôn Ninh Điện một chút.
Chờ vài ngày nữa chúng ta đến hẳn là có thể nhìn thấy mai và đào đồng loạt nở hoa."
Nàng nghiêm túc giới thiệu, không phát hiện ẩn ý trong lời nói của Triệu Uyển Như.
"Cũng đã nhiều năm ta chưa về quan, sư phụ nói độ điệp chỉ là một tờ giấy của quan phủ, chỉ cần ta một lòng hướng Đạo, thì sẽ mãi là đệ tử của người."
"Xem ra hai mươi năm trước khi gặp ta, sư phụ đã che chở nàng rất tốt."
"Sư phụ lão nhân gia...!đã bảo vệ ta rất tốt.
Một người không dính khói lửa nhân gian như ta, lúc xuống núi hành y cũng chỉ đi lại ở vùng nông thôn, từ khi đặt chân vào triều mới biết lòng người hiểm ác."
"Nàng sợ không?" Người nằm trên đùi vươn tay, vuốt ve vết sẹo trên mặt nàng.
Lý Thiếu Hoài nắm lấy tay nàng, cong môi cười nói: "Có nàng ở bên cạnh, ta không sợ gì cả."
Một đống lửa trại được nhóm lên trên gò đất trước nhà, vài người ngồi quây quần sưởi ấm bên bếp lửa.
Đêm phương Nam rất lạnh, từng trận gió đều thấu xương.
Ánh lửa phản chiếu vào mặt các thiếu nam thiếu nữ ngồi quanh, có thể thấy rõ hơi nước phả ra trước mũi họ.
"Vân Yên, có thể kể lại chiến sự Đông Chí năm trước không.
Võ sĩ theo bảo vệ phò mã đều truyền tin về nói là..." Trương Khánh không thể tin được, hôm đó hắn là người trực tiếp bẩm báo tình hình cho Triệu Uyển Như, đã nhúng tay vào chỉnh sửa một chút, không có trực tiếp nói kết quả xấu ra, là vì sợ cô nương biết tình hình thực tế sẽ chịu không nổi, nhưng hắn cũng biết với trí thông minh của cô nương không thể ăn nói hàm hồ.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Vân Yên cúi đầu, chỉ hờ hững nói ra bốn chữ: "Tương kế tựu kế."
Không hiểu ra sao.
Nàng lại nhìn quanh một vòng, trừ vài thị vệ vây quanh đống lửa đằng xa nơi này không còn người khác, bèn hỏi: "Các ngươi cảm thấy con người Đinh Thiệu Văn thế nào?"
"Ta biết ta biết." A Nhu giơ tay muốn trả lời: "Ban đầu ta rất ủng hộ hắn và cô nương, Thánh nhân cũng rất thích hắn, bởi vì hắn không chỉ tuổi trẻ tài cao mà còn tuấn tú, kết quả cô nương lại không thích hắn.
Ta mới nghĩ, người ưu tú như vậy, bao nhiêu cô nương trẻ tuổi trong thành Đông Kinh cầu mà không được, lại chỉ chung tình với cô nương, ta thật sự là không hiểu ra sao."
"Cho đến sau này..." A Nhu nhíu mày: "Ta cảm thấy Sầm ma ma dạy dỗ mười năm, nói lòng người là hiểm ác nhất, chúng ta không bao giờ biết ẩn giấu dưới vỏ bọc bên ngoài là một lòng dạ độc ác thối tha đến cỡ nào.
Vậy mà ta đã hoàn toàn quên những lời này, thật uổng công ma ma dạy dỗ, cũng có thể là do ánh mắt ta không tốt đi."
Trương Khánh bẻ một cành cây ném vào đống lửa, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đừng nói là ngươi, cho dù ta cộng sự với hắn mấy năm, cũng không nhìn ra con người thật của hắn."
Chỉ có Thu Hoạ là suy nghĩ sâu xa cùng sợ hãi.
Nàng là người tiếp xúc với Đinh Thiệu Văn ít nhất, cũng không biết nhiều về hắn, nhưng từ lời nói và biểu hiện của mọi người xung quanh có thể đoán được phần nào.
"Người trong ngoài không đồng nhất ở đâu cũng có..." Nói vậy giống như Lý Thiếu Hoài cũng không tệ lắm, Vân Yên chợt dừng một lát, lại đổi đề tài nói: "Đinh Thiệu Văn trăm phương nghìn kế vào Điện tiền, tỉ mỉ bố trí nhiều năm như vậy, đã sớm nắm chặt Điền tiền tư trong lòng bàn tay, cho dù đã đổi Điện tiền Đô chỉ huy sứ nhưng hắn vẫn nắm