: Xưa nay y thuật tẫn thông thiên
"Thật sự không có cách nào thỉnh Triệu viện trưởng tự mình tới sao?"
Cách đây không lâu Trần Nghiêu Tẩu vừa được thăng làm Trưởng quan Công bộ của Lục bộ, lại thêm Trần gia rất nhiều người làm quan lớn, Hàn lâm y quan viện là không dám đắc tội hắn, nhưng nề hà viện trưởng bị bệnh nặng thật sự không có cách nào.
"Đầu thu năm nay Triệu viện trưởng đã bị bệnh không dậy nổi, hiện giờ công việc ở Hàn lâm y quan viện đều giao cho một vị ân phủ và cấp dưới xử lý."
"Năm trước lúc Ung Vương hoăng hắn vẫn còn tốt mà!"
Năm đầu Cảnh Đức Ung Vương bị bệnh, nhân Triệu Tự Hoá có công trị liệu, Ung Vương dâng tấu lên Hoàng đế gia phong Triệu Tự Hoá.
Hơn nữa muốn cho Triệu Tự Hoá đến nơi của hắn nhậm chức thứ sử.
Thực rõ ràng, Ung Vương xem trọng y thuật của hắn.
Hoàng đế lấy cớ Triệu Tự Hoá đang làm quan ở Hàn lâm y quan viện không thể rời kinh cự tuyệt hắn, kết quả thỉnh phong còn chưa được mấy tháng Ung Vương liền hoăng.
Hoàng đế lấy Triệu Tự Hoá chẩn trị bất lực giáng xuống làm phó sử.
Đầu năm hai Cảnh Đức, lại được quay về Y quan.
"Chính là như vậy, đầu năm nay lúc được phục chức thân thể Triệu y sử đã không còn như xưa, ngay cả chiều hôm nay Lý Thần phi bị bệnh đến chẩn trị cũng là một vị khác." Các thái y liên tiếp lắc đầu.
Hàn lâm y quan viện Thiết chính phó sử mỗi bên hai người, tổng cộng bốn người.
"Vậy bệnh của khuyển tử?"
"Bệnh của Nhị Lang quái thật sự, hạ quan hành y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được."
"Hiện giờ chỉ có thể cho hắn ngâm mình trong nước thuốc, lại dùng thêm thuốc phụ trợ tán nhiệt."
"Kỳ thật còn một cách..." Ngự y trẻ tuổi nhỏ giọng nói, còn chưa nói xong đã bị lão y sư bênh cạnh huých cánh tay một cái.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, con thứ ba Trần Nghiêu Tư đỡ Phùng lão phu nhân vội vàng nện bước ra tới, lão thái thái khẩn cầu nói: "Bất kể là dùng cách gì, thỉnh chư vị thái y cứu Lục Dương nhà ta ~"
Trần Nghiêu Tẩu 29 mới trúng Trạng Nguyên, nhập sĩ trễ, thành thân cũng trễ, trưởng tử lại chết yểu.
Hiện giờ Trần Lục Dương chính là con trai đích tôn, người Trần gia cực kỳ coi trọng.
Ngự y trẻ tuổi vừa vào Hàn lâm y quan viện không có nhiều băn khoăn nói: "Công tử sốt cao làm cho hai mắt tạm thời nhìn không thấy, nếu không lo trị liệu chỉ sợ cả đời không thể khôi phục thị lực.
Nhưng bệnh này rất khó trị, trừ phi có người thập phần am hiểu về châm cứu, làm theo phương pháp của chúng ta, tuy có thể hồi phục thị lực, nhưng phải yêu cầu thời gian."
"Phải bao lâu?"
Ngự y trẻ tuổi lắc đầu: "Ngắn thì ba năm, lâu thì mười mấy năm, phải xem thể chất hắn thế nào."
Lão phu nhân lùi về sau một bước, được Trần Nghiêu Tư đỡ lấy, run giọng nói: "Vậy còn châm cứu?"
"Thi châm thông huyệt đạo, tán nhiệt, giúp khí huyết lưu thông, có thể làm cho mạch máu tắc nghẽn thông suốt trở lại, hồi phục thị lực, nhưng nguy hiểm quá lớn, chỉ cần có chút sai lầm, đôi mắt của công tử chỉ sợ là, không cứu lại được."
Vừa nói xong, lão phu nhân ngất.
Mọi người đỡ lão phu nhân trở lại phòng đặt lên giường.
Trần Nghiêu Tẩu dặn dò hai đệ đệ: "Thân thể cha không tốt, Hi Nguyên và Gia Mô trở về đem việc này áp xuống, không được để hạ nhân trong phủ nói lung tung."
Mấy năm trước Trần Tỉnh Hoa bị bệnh nặng từ quan về nhà, đến giữa năm nay bệnh tình trở nặng nằm trên giường không thể động đậy.
"Vậy, chuyện Trọng Ngôn đi thi phải thế nào?" Trần Nghiêu Tư hỏi.
Hắn và Tiền Hoài Diễn đều là Hàn lâm học sĩ, kiêm Trực học sĩ ở Long đồ các, cũng là chủ khảo trong kỳ thi mùa xuân năm sau.
Trần Nghiêu Tẩu nhíu chặt mày nói: "Sang năm không khảo thí cũng không sao."
Thê tử Trần Nghiêu Tẩu, Mã thị đang chăm sóc bên giường bà bà, nghe được cúi đầu khóc nức nở.
Trong phòng Trần Lục Dương ngoại trừ gã sai vặt bên người và một ngự y, những người khác đều bị hắn đuổi ra ngoài.
Trần gia gia quy nghiêm khắc, thường ngày nếu hắn làm như vậy nhất định sẽ bị Phùng lão phu nhân chống quải trượng đấm đánh quở trách.
Trần Lục Dương cuộn mình trên giường, trong đêm mùa thu rét lạnh cả người chảy đầy mồ hôi nóng.
"Tam nhi, ngươi đừng gấp, đôi mắt của ngươi khẳng định sẽ tốt lên."
Đôi mắt đã mù của Trần Lục Dương vô thần, run rẩy môi nói: "Vừa rồi, ta nghe thấy...!Trương phó sử thở dài!"
Thượng Dược Cục Điện trung tỉnh, Hàn lâm y quan viện, hai người ở Thiết hàn lâm y quan viện, hai người phó sử, Tổng quản Thái y viện, bốn người ở Hạ thiết trực viện, sáu người ở Thượng dược phụng ngự, y quan, y học, người hầu y số lượng đông đảo.
Phó sử ở Hàn lâm y quan viện, đều là do lão thái y kinh nghiệm phong phú đảm nhiệm, y thuật không cần nói cũng biết.
Lý Địch siết chặt nắm tay: "Nếu Thiếu Hoài ở đây thì tốt rồi!"
Nhe răng cả giận nói: "Đã mấy tháng nay một chút tin tức của hắn cũng không có." Nhìn thấy Trần Lục Dương sống không bằng chết, Lý Địch lại càng giận: "Hừ, cái gì hành y tế thế Huyền Hư Tử, cả ngày trầm luân trong ôn nhu hương.
Hiện giờ đệ đệ gặp nạn, cũng không biết hắn ở chỗ nào!"
Trần Lục Dương nhướng mày, tay chân run rẩy nói: "Đại ca chớ nên trách nhị ca, nhị ca không biết chuyện này, chỉ trách Trọng Ngôn mệnh không tốt, kỳ thi mùa xuân sang năm, Trọng Ngôn ở nhà chờ ca ca đỗ cao mà về."
"Ngươi, ai nha!" Lý Địch nôn nóng dậm chân, xoay người không nhìn Trần Lục Dương nữa.
Người đọc sách như bọn họ khổ học nhiều năm, chính là vì một ngày kia có thể bảng vàng đề danh.
Trong nhà Trần Lục Dương năm người Tiến sĩ, dòng dõi thư hương giai tầng sĩ hoạn, đến thế hệ của hắn con cháu thưa thớt, hắn lại là cháu đích tôn, người trong nhà ký thác kỳ vọng rất cao.
Tống Liêu kết thành đồng minh, hoàng đế hạ chiếu sửa thời gian khoa cử một năm một lần.
Trần Lục Dương còn trẻ, cách một hai năm nữa lại thi cũng không sao, nhưng nếu đôi mắt vẫn luôn nhìn không thấy...!
Áp lực của Trần gia cùng với Trần Lục Dương tràn ngập khát vọng, Lý Địch sợ hắn sẽ làm việc ngốc.
Toà nhà Trần gia cư trú không lớn, ba huynh đệ và phụ thân ở cùng nhau.
Từ khi Trần Tỉnh Hoa bệnh nặng, công việc quản gia giao cho con lớn Trần Nghiêu Tẩu.
Bên trong Trần trạch đốt đèn lồng, bên ngoài chỉ có một tên sai vặt trông cửa.
"Xin hỏi, Quang lộc khanh tiền nhiệm Trần Tỉnh Hoa, là ở tại nơi này sao?"
"Đúng vậy." Gã sai vặt thấy là một đạo trưởng, vì thế chắp tay thi lễ: "Xin hỏi chân nhân là?"
Trần phủ gia quy nghiêm khắc, hạ nhân trong phủ trước khi mua đều được dạy bảo lễ nghi, bên trong phủ cũng không cho phép loạn ngôn.
Sau khi Lý Thiếu Hoài nói lý do, gã sai vặt cực kỳ thân thiện mang nàng vào gặp gia chủ Trần gia hiện tại.
"A Lang, ngoài cửa có một đạo sĩ cầu kiến, nói là nghĩa huynh của lang quân."
Đôi mắt Trần Nghiêu Tẩu vốn không còn ánh sáng hy vọng, nghe hạ nhân trông cửa bẩm báo hai mắt liền sáng lên: "Mau mau mời hắn vào."
Trần Nghiêu Tẩu thường nghe Trần Lục Dương nhắc tới hai vị huynh trưởng kết nghĩa.
Một người hiện tại đang ở trong phòng, còn có một người là đạo sĩ nổi danh ở Giang Nam.
Trần Nghiêu Tá từng ở Giang Nam nhậm chức, đã nghe nói đến cái tên Lý Thiếu Hoài.
Bằng không lấy gia huấn Trần gia, sao có thể để hắn tùy tiện kết giao huynh đệ.
Chẳng qua lúc nhìn thấy Lý Thiếu Hoài, trong lòng Trần Nghiêu Tẩu không khỏi thầm lo.
Mã thị kéo góc áo Trần Nghiêu Tẩu, nói nhỏ: "Đạo sĩ này trẻ như vậy, ngươi không thể lấy tương lai của nhi tử..."
Lý Thiếu Hoài vừa thấy mấy vị quan y mặc Công phục màu xanh lá đi lại trong phủ, sau khi vào cửa liền chắp tay vội hỏi: "Bần đạo là đạo sĩ Trường Xuân quan Lý Nhược Quân, không biết Trọng Ngôn ở đâu?"
Thấy mọi người ngốc lăng, Lý Thiếu Hoài nhíu mày: "Bần đạo đã đọc sách y từ bảy tám tuổi, mười hai tuổi học y, mười sáu tuổi giúp người chẩn trị, nếu là sốt cao, ta có thể trị được!"
Trần Nghiêu Tẩu nhìn về phía nhị đệ Trần Nghiêu Tá,