: Tương tư, tương kiến tri hà nhật? (Nhớ nhau biết tới ngày nào mới gặp?)
Bố cục ở phủ Quốc công gần như giống phủ Trưởng công chúa, những biệt viện hào môn này bên trong đều thiết kế thêm viện nhỏ riêng biệt.
Lý Thiếu Hoài theo gã sai vặt vào trong, đi qua sân ngoài, đến thính đường, sau đó là hành lang thật dài, cuối cùng đi đến một tiểu viện, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vì thế bước nhanh về phía trước hỏi: "Không phải Hứa Quốc Công bị bệnh sao?"
Gã sai vặt đáp lời: "Đúng vậy, quốc công ở ngay phía trước."
Lý Thiếu Hoài dừng chân bất động, Hứa Quốc Công là chủ một nhà, sao lại ở nơi tiểu viện thế này: "Bắc là âm, nam là dương, Sơn Bắc nam là âm, Sơn Đông bắc là dương.
Nơi ở của chủ nhân sao lại ở tiểu viện Tây Nam này." Phòng ốc Đại Tống đều là toạ bắc triều nam, lấy bắc vi tôn, hiển nhiên con đường vừa đi qua Lý Thiếu Hoài đều ghi tạc phương hướng trong lòng.
"Từ Hán triều đã đưa ra Tương kỳ âm dương chi hoà, thường kỳ thủy tuyền chi vị, thẩm kỳ thổ địa chi nghi, chính hu mạch chi giới.
Bắc vi âm, nam vi dương, sơn bắc nam vi âm, sơn đông thủy bắc vi dương mới có cách nói toạ bắc triều nam hiện giờ.
Chân nhân rất thông minh, cũng rất cẩn thận."
Một người đeo hoành đao bước ra từ trong viện.
"Thì ra là thế, Trương thí chủ đã lâu không gặp, có khoẻ không?"
Trương Khánh gật đầu nghiêng người nhường đường: "Nhờ phúc của chân nhân, Trương Khánh mạnh khoẻ.
Người bệnh không phải Hứa Quốc Công, mà là cô nương."
Lý Thiếu Hoài hơi cúi đầu, cười khẽ: "Làm phiền."
Vừa rồi lúc đi trên hành lang nàng đã nghĩ, có phải Nguyên Trinh cũng giống như sư tỷ lấy danh nghĩa Hứa Quốc Công mời mình đến phủ.
Quả nhiên.
Chỉ là tâm trạng hiện giờ của nàng so với lúc trước đến phủ học sĩ không giống nhau.
Hiện giờ trong lòng là ba phần hoảng loạn, cùng bảy phần vui sướng.
Phủ Hứa Quốc Công có rất nhiều viện nhỏ, viện Tây Nam này cách sảnh lớn bên ngoài khá xa, hiếm khi có nha hoàn tạp vụ lui tới, là nơi cực yên tĩnh.
Hàn mai trong viện đều đã phủ lên một tầng phấn trắng, chờ đợi nghênh đón gió lạnh cùng ngạo tuyết mùa đông.
Lý Thiếu Hoài phất phất ống tay áo, đẩy cửa mà vào.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, nàng có chút sững sờ, nhất thời nhìn Triệu Uyển Như nói không nên lời, vì thế lung tung tìm ngôn ngữ: "Không phải nói, Hứa Quốc Công bị bệnh sao?"
"Như thế nào, nhất định phải là Hứa Quốc Công bị bệnh, nàng mới bằng lòng tới?"
"Không phải...!Ta!"
"Phong cảnh ở phủ Trưởng công chúa đẹp không? So với cảnh sắc ở phủ học sĩ thế nào?"
Lý Thiếu Hoài ngây người, nhất thời đến gần cũng không được, mà lui về sau cũng không xong.
"Hôm qua dán bố cáo, ta thấy có danh sách cấm, vì thế trong lúc cấp bách mới đến tìm ân sư Khấu Chuẩn, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, nhà của ân sư kế bên phủ trưởng công chúa, bất đắc dĩ ta mới đi."
Lý Thiếu Hoài nghẹn khuất: "Con gái Tiền học sĩ là Nhị sư tỷ của ta, lần này ta đến kinh thành vốn cũng là muốn tìm..."
Triệu Uyển Như biến sắc, Lý Thiếu Hoài câm miệng.
"Như thế nào không nói nữa, tìm cái gì?"
Lý Thiếu Hoài có chút khó hiểu, vì sao mỗi lần nhắc tới Nhị sư tỷ Triệu Uyển Như đều tỏ ra không vui: "Nàng chưa gặp Nhị sư tỷ lần nào, sao lại luôn tỏ ra thù địch như vậy chứ?"
"Ta chưa từng gặp cô ấy?" Triệu Uyển Như từ chỗ ngồi đứng lên, nhéo tay một chút, run rẩy nói: "Phải, ta chưa từng gặp cô ấy!"
Nhưng ta hận cô ấy!
Kiếp trước nếu không phải Tiền Hi Vân và Đinh Thiệu Văn quạt gió thổi lửa, nàng như thế nào có thể một bước sai, từng bước sai.
Lý Thiếu Hoài là tên đầu gỗ, đôi mắt vĩnh viễn bị che mù, bị người ta lợi dụng tính kế cũng không biết.
Lý Thiếu Hoài sửng sốt một chút: "Nàng sẽ không phải giống Đại sư tỷ, cho rằng cô ấy thích ta đó chứ..."
Triệu Uyển Như tựa hồ nghe được tin tức quan trọng từ miệng Lý Thiếu Hoài: "Đại sư tỷ của nàng tới Đông Kinh?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu: "Lúc ta đến Kinh Giao tìm nhà của nàng, đã tìm thấy biệt viện Trương viên ngoại thuê cho Yến Thù, Đại sư tỷ là đưa Yến Thù lên kinh thi."
"Yến Thù?"
"Ừm, là đệ đệ ruột của sư tỷ, năm nay mới mười bốn tuổi, được Trương Trấn An đề cử vào kinh thi."
Triệu Uyển Như hơi rũ mắt.
Lý Thiếu Hoài buông hòm thuốc: "Cho dù Nhị sư tỷ thích ta, nhưng lòng ta đã ở chỗ Nguyên Trinh, chỉ cần nàng không cho, ai lấy cũng không được."
"Nàng..." Triệu Uyển Như nhướng mi, nói: "Người khác lấy không được, nhưng nàng do dự không quyết đoán như vậy, lấy và không lấy có gì khác nhau?"
Chuyện đời trước nàng vẫn nhớ như in, tính tình ôn nhu này của Lý Thiếu Hoài chính là lưu luyến giữa đông đảo giai nhân, nơi nơi chịu hạn, nơi nơi khó xử.
Một đời này nàng vẫn không thay đổi chính là lúc nào nói chuyện cũng dễ nghe: "Khác biệt rất lớn nha, Nguyên Trinh giữ lòng ta, ta đây chính là người của nàng, nàng kêu ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây."
Triệu Uyển Như than nhẹ một hơi: "Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, phức tạp hơn bề ngoài nàng nhìn thấy rất nhiều.
Sau này có chuyện gì cũng không thể gạt ta, cũng chớ có bị người nắm mũi dắt đi." Nàng giống như một gia trưởng hết lòng khuyên răn hậu bối vừa ngơ ngác bước ra xã hội.
Lý Thiếu Hoài liên tục gật đầu đáp ứng.
Thấy nàng thả lỏng, Lý Thiếu Hoài mới đến gần, tiến đến phía sau nàng nhỏ giọng thử hỏi: "Nàng...!còn giận ta nữa không?"
"Nàng tránh ra!" Triệu Uyển Như lách người tiến lên hai bước.
"Đừng tưởng chuyện nàng đến phủ trưởng công chúa có thể bỏ qua đơn giản như vậy!"
"Cái gì..." Lý Thiếu Hoài buồn bực: "Ta chưa từng ngủ ở phủ Trưởng công chúa, mà là đến nhà Lục Dương chữa bệnh cho hắn, việc này sao lại chọc nàng không vui rồi?"
"Sao ta lại không vui!" Triệu Uyển Như cười lạnh.
"Vậy thì là cái gì?" Lý Thiếu Hoài không tự biết.
"Nàng..." Triệu Uyển Như xoay người, trong ngực tích tụ oán khí, u oán nói: "Nàng không biết thật hay là giả vờ không biết?"
Lý Thiếu Hoài đảo tròng mắt suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ hiểu rõ cái gì: "Ta cũng không biết, ta có bản lĩnh lớn như vậy, trưởng công chúa kia không phải cũng..." Nhìn bộ dáng người trước mặt, chợt cười to: "Ha ha ha ha, xem ra ta cũng rất được hoan nghênh nha." Lại ra vẻ đứng đắn nói: "Quản bọn họ là nương tử Tri Châu hay công chúa hoàng gia, Lý Thiếu Hoài ta đều chướng mắt."
Lại đến gần một bước, ôn nhu nói: "Trong lòng Lý Thiếu Hoài chỉ có nàng!"
Triệu Uyển Như trợn mắt nhìn người trước mặt vẻ mặt nhộn nhạo, bất quá trong lòng vẫn mềm xuống, giả vờ ngạo kiều nói: "Đừng tưởng nàng nói ngọt ta liền mềm lòng không phạt nàng."
Lý Thiếu Hoài khoanh tay đứng nghiêm: "Được rồi, ngài phạt, chỉ cần ngài vui vẻ!"
Nàng bộ dáng quái đản thiếu chút nữa chọc Triệu Uyển Như cười ra tiếng.
Triệu Uyển Như cố nén ý cười, đi đến giá sách bên cạnh, đầu ngón tay sơn đỏ nhẹ nhàng lướt một đường, cuối cùng dừng lại trên một quyển sách.
Từng lưu truyền ở Đông Hán - "Nữ giới".
"Là bảo ta đọc sách sao!" Lý Thiếu Hoài còn tưởng rằng nàng sẽ bắt mình quỳ gối tự tỉnh đâu.
"Biết ngay nàng đau lòng ta mà, nghĩ ra biện pháp này."
"Được một tấc lại muốn tiến một thước, không bắt nàng quỳ là vì dưới gối nam nhi có ngàn vàng, tuy nàng không phải nam nhi, nhưng mà..." Liếc nhìn đầu gối Lý Thiếu Hoài, trong lòng Triệu Uyển Như nghẹn một hơi.
Đời trước, là do nàng mềm lòng, tiện nghi Đinh gia.
Một đời này, sẽ không đơn giản là chặt chân kẻ đầu sỏ đơn giản như vậy.
Lý Thiếu Hoài nhận lấy sách, nhíu mày nói: "Ban Chiêu mặc dù có tài, nhưng ta không thích quyển sách này của bà ta nhất!"
"Thứ nhất ti nhược, thứ hai đạo vợ chồng, thứ ba kính thuận, thứ tư đức hạnh phụ nữ, thứ năm chuyên tâm, thứ sáu khúc tòng, thứ bảy hoà thuận với anh chị em chồng."
(Ti nhược: khiêm nhường, chịu thương chịu khó.
Kính thuận: cung kính, khiêm hạ.
Khúc tòng: thuận theo chồng, cha mẹ chồng.)
"Thân là nữ tử, lại làm thấp đi nữ tử, cho dù có tài...!quá mức hèn mọn." Lý Thiếu Hoài lắc đầu đồng thời thở dài, đã vô lý, lại vô lực phản bác.
Bởi vì sự thật là như thế.
Sách này, từ nhỏ Triệu Uyển Như đã bị ma ma trong đại nội ôm vào lòng giáo dục.
Tuy nàng cũng cảm thấy không thích thập phần vô lý, nhưng càng lớn lên, thấy rõ thế sự, chậm rãi cũng hiểu ra, địa vị của các nàng hiện giờ không phải cũng là như vậy sao.
"Nàng mở chương thứ năm ra, câu đầu tiên và câu thứ hai."
Lý Thiếu Hoài không hiểu ra sao, mở quyển sách trên tay ra.
Khẽ đọc: "Trong “Lễ Ký” có nói: Người chồng nếu không có vợ thì không có người giúp việc cúng tế tổ tiên, không có con cái để kế thừa gia nghiệp." Trong lòng ngẩn ra,