: Ta chỉ vì nàng mà dừng lại
"Không phải nói không tiện tới Kinh Giao sao..."
Mới vừa vào phòng, trong lòng còn mang theo khẩn trương, cũng mang theo gió lạnh đầu đông tiến vào, ánh nến lay động theo gió, nữ tử mềm mại trước mắt liền nhào vào lòng nàng.
Cửa phòng bị đóng lại, tiếng gió không còn nữa, bầu không khí yên tĩnh này làm nàng không biết ra sao, đột nhiên bị ôm chặt làm nàng lo lắng không thôi, nghe tiếng thở dốc mỏng manh của người trong lòng, nàng vươn tay vuốt ve, nhẹ nhàng trấn an hỏi: "Sao vậy, hửm, Trinh Trinh nói cho ta biết có được không?"
Triệu Uyển Như không nói lời nào, chỉ cố vùi đầu vào cổ nàng, ngửi, trên mái tóc dài của A Hoài, trên cổ A Hoài đều có vị cam thảo nhàn nhạt.
Thấy nàng không muốn nói chuyện, Lý Thiếu Hoài phủ tay lên lưng nàng, giúp nàng gỡ búi tóc ra, tóc đen rũ xuống, trượt qua năm ngón tay thon dài.
Dùng giọng điệu của trượng phu nói với thê tử mình, ôn nhu tự trách: "Là ta về trễ, hại nàng lo lắng."
Lúc đầu Triệu Uyển Như không tiện đến Kinh Giao là bởi vì đề phòng, nàng phải đề phòng kẻ cướp.
Nhưng hiện giờ kẻ cướp đã biết, nàng không cần giấu diếm.
Mặc dù biết hiện giờ Đinh Thiệu Văn không dám làm gì Lý Thiếu Hoài, nhưng lòng nàng vẫn sợ hãi, lo lắng không yên.
Triệu Uyển Như ngẩng đầu rời khỏi ngực Lý Thiếu Hoài, cẩn thận quan sát khắp người nàng: "Hắn có là gì nàng không? Có cho nàng ăn cái gì? Chỗ nào không thoải mái? Có..."
"Cô nương ngốc." Nhìn người yêu nôn nóng bất an, Lý Thiếu Hoài ôn nhu cười, khẽ vuốt tóc mai bên tai nàng ra sau, nói: "Ta chỉ đến phủ Tham chính nói vài câu với Chỉ huy sứ..."
Cái nhíu mày của người trước mắt làm Lý Thiếu Hoài sững sờ một lúc, liền dùng ngón tay xoa xoa, ôn nhu nói: "A Hoài không sao cả, trước khi cưới được Nguyên Trinh, ta sẽ không cho phép bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nương tử tốt như Nguyên Trinh, sao ta có thể đành lòng làm bản thân có chuyện, để người khác cướp nàng đi, sao ta lại đành lòng làm nàng lo lắng được chứ?"
"Đúng vậy, sao nàng đành lòng! Sao nàng đành lòng!" Triệu Uyển Như đỏ mắt nhìn nàng, giống như nhìn kẻ bạc tình.
Đau đớn kiếp trước từng chút từng chút một thấm vào xương tủy, là chua xót và đau thương đến tận cùng, nàng thầm nghĩ: Đời trước, sao nàng có thể đành lòng.
Gió lạnh đầu đông hoành hành khắp vùng đồng bằng ngoại ô Kinh Giao, thổi tung cánh cửa đang đóng chặt, gió lùa vào nhà, làm quần áo dán chặt vào người, dáng người thon dài chắn ngay đầu gió càng thêm nổi bật.
Lý Thiếu Hoài đi đến cạnh cửa sổ, nói: "Đương nhiên không nỡ..." Dưới sân ánh trăng mờ ảo dịu dàng, biết rằng trận gió này vẫn chưa đi qua: "Gió đông dừng bước vì xuân, vì xuân mà dừng lại, năm sau nó sẽ lại đến."
Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn loe loét, thân ảnh nàng gầy yếu, khiến người sinh đau: "Còn ta đã gặp được nàng, vì nàng mà dừng lại, cuộc đời này sẽ không đi nữa."
Cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại.
Triệu Uyển Như sững sờ, những lời này, nàng chưa từng nghe Lý Thiếu Hoài nói, sẽ không đi nữa...!Mắt nàng đỏ như mưa, làm người đang đóng cửa sổ đau lòng cực kỳ.
"Sao lại khóc rồi..." Lý Thiếu Hoài vội đến cạnh nàng, trái tim như bị khứa vào, nâm chặt bàn tay mềm mại của nàng, cực kỳ tự trách nói: "Là ta không tốt, ta không nên dây vào nàng, không nên nói năng lung tung." Nàng rất sợ nhìn thấy nữ nhân khóc, đặc biệt là người con gái mà nàng âu yếm trong lòng.
Vừa đau lòng vừa sốt ruột, cẩn thận lau hết lệ bên khoé mắt nàng, kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, không ngừng hôn lên tóc nàng an ủi.
"Nếu đời trước, A Hoài có thể kiên định như vậy..." Nghĩ đến đây, lòng nàng không khỏi dấy lên vô tận ủy khuất, cũng đã quên nàng là kẻ đã sống nửa đời người, hiện giờ cũng khóc thành sòng sông, nước mắt thấm ướt cả vạt áo Lý Thiếu Hoài.
"Nàng đừng khóc, ta sẽ đau lòng, rất đau rất đau." Lý Thiếu Hoài khẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng.
Quen nhau đã nửa năm, đây là lần đầu tiên thấy nàng đau lòng đến rơi nước mắt như vậy.
Vốn cho rằng, Nguyên Trinh là người hiếu thắng...!Lý Thiếu Hoài siết chặt nắm tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sao ta có thể ngốc như vậy, dù nàng có hiếu thắng thế nào, thì cũng chỉ là nữ tử, một nữ tử nhu nhược!
Khi lũ đổ về, đê đập còn bị phá, lúc núi muốn sụp, ai mà ngăn được.
"Nàng nói, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta."
"Đúng, ta hứa.".
truyện đam mỹ
"Không cho lùi bước."
"Được, không lùi bước." Kể từ giây phút đồng ý nhập sĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lùi bước.
"Ngay cả khi trước mặt là vực sâu vạn trượng?"
"Lý Thiếu Hoài cũng cam tâm tình nguyện đến đó, dù có chết vạn lần cũng không hối hận..."
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hai cánh môi đỏ mọng, giận hờn nói: "Nàng muốn ta biến thành hòn vọng phu sao? Hay là biến thành Tiêu Trọng Khanh, treo trên cành cây ở Đông Nam?"
Hé môi ngậm lấy đầu ngón tay, cắn nhẹ một cái, nắm chặt tay nàng chân thành nói: "Đương nhiên ta không có ý này.
Chỉ mong được như ngày hôm nay, ta sẽ thay nàng chắn gió, cưới nàng làm vợ, hộ nàng chu toàn."
Triệu Uyển Như khẽ chớp đôi mắt ẩm ướt, cười nói: "Nhưng trước đó, A Hoài phải biết tự bảo vệ mình, biết không?"
Lý Thiếu Hoài gật gật đầu: "Ân sư đã nói với ta, trong triều tình thế khẩn trương, quan viên cấu kết với nhau, kéo bè kéo cánh, lòng người càng khó mà dò.
Quan gia đối với ân sư, tựa hồ có ý xa lánh."
"Nhưng ân sư cũng nói, làm quan trên triều, luôn có lúc lên lúc xuống, cầu người chi bằng cầu mình."
"Khấu tướng công là đang nhắc nàng, mượn sức người thì cuối cùng vẫn là sức người khác, dựa vào người khác mà đứng, chung quy không bằng chính mình tự lực tự cường."
Lý Thiếu Hoài cười cười: "Ta luôn cảm thấy, nếu Nguyên Trinh là nam nhi, nhập sĩ làm quan cai trị thiên hạ, nhất định là phúc của bá tánh thiên hạ."
"Đồ ngốc, nếu như thế, ta sẽ không tìm được A Hoài của ta." Triệu Uyển Như rút tay ra, đầu ngón tay vẽ loạn trên ngực nàng, thưởng thức tóc mai.
"Nếu nàng không tìm thấy ta, ta sẽ tới tìm nàng." Lý Thiếu Hoài nhẹ nhàng lau giọt lệ trên khoé mắt nàng, hôn lên má nàng.
Không chờ nàng kịp nói chuyện, liền bế nàng lên: "Ngày ngày tìm nàng, đêm đêm tìm nàng, nàng chạy không thoát đâu!"
Chỉ lo xao động trong lòng, đã quên vết thương dưới đầu gối, trong lúc nhấc chân, đầu gối truyền đến đau nhức, thiếu chút nữa đứng không vững.
Cũng may nàng là người tập võ, không đến mức quăng ngã kiều thê trong lòng.
Triệu Uyển Như ôm lấy cổ nàng, thoát khỏi vòng tay nàng đi xuống, kinh ngạc hỏi: "Còn nói nàng không sao?"
"Có phải hắn cho nàng ăn cái gì, hạ độc nàng rồi không." Triệu Uyển Như lo lắng sờ soạng khắp người nàng, lại sờ lên mạch đập trên cổ tay nàng.
Lý Thiếu Hoài thấy nàng nôn nóng như vậy, ngoéo mũi nàng một cái, cười to: "Nàng quên rồi sao, ta là đại phu, thuốc độc sao có thể qua mắt ta?"
Nàng thái độ không thèm để ý làm Triệu Uyển Như khẽ cau mày, hung hăng dẫm lên chân nàng một cái: "Nàng cố ý!"
"Chuyện ở phủ Tri châu Đường Châu nàng đã quên rồi sao?"
"Oan uống quá!" Lý Thiếu Hoài bĩu môi.
Chuyện ở phủ Chu Thông kia là do nàng tin tưởng Chu Thanh Y, không có phòng bị nên mới trúng chiêu: "Ta không sao cả, chỉ là hôm nay lúc gặp được Tam Lang Đinh gia đầu gối bị đụng trúng một cái."
Nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, xoa đầu gối mình, ủy khuất ba ba nói: "Nói chuyện với Đinh Thiệu Văn nửa ngày, về đây lại nói chuyện với nàng tới nửa đêm, ta cũng quên, còn chưa xem vết thương nữa!"
Triệu Uyển Như lòng như lửa đốt ngồi xổm xuống, ra vẻ muốn kéo quần nàng.
Lý Thiếu Hoài vội đứng dậy lui về sau một bước, nói: "Từ từ, ta tự làm..." Có vẻ xấu hổ.
"Ngồi yên!" Ra lệnh.
"Ò." Vâng lời.
Quần dài được cuốn lên tới đùi, đầu gối bên chân phải bị bầm sưng lên một cục to.
"Còn nói không sao!"
"Không sao thật mà, vết thương này cũng không có gì nghiêm trọng, để vài ngày sẽ tự lành lại." Lý Thiếu Hoài nhún vai, nói: "Lúc còn nhỏ ta bị thế này rất nhiều.
Tự mình học y thì phải biết xem thảo dược, đi hái thuốc, hái thuốc phải leo lên núi, vết thương trên tay ta cũng là vì vậy." Nàng thoải mái kể lại, nhẹ nhàng như chuyện xưa của người khác.
Triệu Uyển Như nghe xong lại đau lòng muốn chết.
Hai nàng một người được nuôi dưỡng ở nơi tường cao khuê phòng, một người lại sống nơi đạo quan núi sâu.
Tuy không được nhung lụa như nơi tường cao, nhưng nàng cũng không bị nhiều lễ giáo trói buộc như vậy.
Nàng mang thuốc trị thương lấy từ