(Ánh mắt vừa động đã bị người hoài nghi)
(Đây là câu thơ trong bài Hoán Khê Sa kỳ 1 của Lý Thanh Chiếu.
Nữ nhà thơ thời Nam Tống.
Nguyên văn: 眼波才动被人猜)
"Thần thảo, giúp an thần, định hồn, trừ tà, cải thiện thị lực, dưỡng sinh cho cơ thể.
Vì vậy, người tu đạo rất thích dùng trà, tỷ muội trong quan đều biết, Lý Thiếu Hoài đặc biệt yêu thích loại trà này, chỉ uống trà này."
Nghe lời Yến Cảnh giải thích, trên dưới công đường giống như chợt hiểu ra.
Vương Đán lại càng ngạc nhiên: "Loại thảo dược này tương khắc với Ngũ linh tán, cho nên Trương Quyền Tri mới nghi ngờ việc này là do Lý Thiếu Hoài làm?"
Trương Ung đứng bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng vậy."
Vương Đán tiếp tục nói: "Nếu có oan tình, việc này hẳn là không đơn giản như vậy."
"Cho dù có liên quan đến Lý Thiếu Hoài, nhưng chỉ phiến diện tin vào lời một phía, vụ án này lại liên quan đến mạng người, Quyền Tri phủ không khỏi quá qua loa sao?" Yến Cảnh nhìn về phía Trương Ung đang muốn vội vàng che lấp sai lầm.
"Là do hắn tự mình nhận tội..."
"Nhận tội gì, Hình Bộ phá án, còn phải cẩn thận điều tra kỹ nguyên nhân, đặc biệt là án mạng, càng phải xác nhận nhiều lần mới có thể kết án.
Ngươi vội vàng xử án như vậy, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"
"Đủ rồi!" Sau bình phong truyền ra tiếng quát, mang theo vài phần tức giận, cũng là thúc giục: "Bảo các ngươi tra án, không phải tới nghe các ngươi cãi nhau!"
Trương Ung há mồm muốn nói, nghe công chúa răng dạy liền sợ hãi cúi đầu.
"Đêm qua là Lý Thiếu Hoài mời Đinh Tứ công tử đến Phong Nhạc Lâu uống trà.
Lúc đó Tứ công tử đang ở quán trà thành Tây, nên mới mang theo ca kĩ cùng tới dự tiệc."
"Làm việc gì, cũng phải xem động cơ, xin hỏi Đinh Tứ công tử." Yến Cảnh quay đầu lại nhìn Đinh Thiệu Đức, thấy hắn mặt mày trắng bệch, nhất thời ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có quen biết Lý Thiếu Hoài?"
Đinh Thiệu Đức lắc đầu.
"Vậy được, hai người không quen biết, vì sao hắn phải hại ngươi?"
Người của Tiền thị muốn phủi sạch quan hệ, vội thanh minh: "Không phải Lý Thiếu Hoài đã chính miệng thừa nhận ngưỡng mộ..."
"Hoang đường!" Yến Cảnh lớn tiếng mắng: "Điện hạ, thần muốn biết mọi việc xảy ra đêm qua."
"Trương Khánh!"
Trương Khánh bước ra khỏi bình phong, trầm giọng nói: "Người đâu, đưa lên!"
Dưới công đường cấm quân áp giải hai nô tỳ và một gã sai vặt vào.
"Hỉ Phúc?"
"Lang quân!" Hỉ Phúc méo mặt hoảng sợ la lên.
Ba tên nô tài quỳ mọp xuống đất, dập đầu phát run.
"Đêm qua trong phòng ngoại trừ hai vị khách và chủ, cũng chỉ còn lại các ngươi." Bàn tay ấm áp khẽ đặt lên đầu vai gã sai vặt, làm hắn run lên.
"Còn phải nhờ ngươi, cẩn thận kể lại chuyện đêm qua." Yến Cảnh cúi người, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, có công chúa ở đây, không ai dám uy hiếp ngươi, hết thảy đều sẽ có công chúa thay ngươi làm chủ!"
Hỉ Phúc rùng mình một cái, run lẩy bẩy kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua.
Đến tận đây, sự thật xảy ra đêm qua mới được mọi người biết rõ.
"Giờ Thìn mở công đường xử án, ta đã nói thế gian nhiều chuyện xảo trá.
Những nơi thiên tử và đại quan quản không tới, nhìn không thấy, luôn sẽ có người bị hàm oan." Thiên tử cũng sẽ bị người che mắt, huống chi là những quan viên bình thường.
"Lý Thiếu Hoài là đệ tử Trường Xuân quan, trong quan giới luật nghiêm minh, tình yêu nam nữ lại càng không được phép.
Đệ tử trong quan đều biết Lý Thiếu Hoài say mê học tập, một lòng cầu học khắp thiên hạ, từ năm mười bốn tuổi đã xuống núi cầu học, rất ít khi về quan, thử hỏi chư vị." Yến Cảnh nhìn về phía mọi người: "Các ngươi cưới vợ rồi sẽ để kiều thê của mình ở nhà phòng không gối chiếc, còn mình lại ra ngoài nhiều năm không về sao?"
"Chẳng lẽ yêu xa so với ở gần, lại tốt hơn?"
"Nếu Lý Thiếu Hoài thật sự ái mộ từ nhỏ, thì sao các đệ tử trong quan lại không biết.
Sư phụ lão nhân gia là đệ tử chân truyền của sư tôn, sớm đã nhìn thấu lòng người, sao có thể nhìn không rõ nhi nữ tình trường? Sao có thể để mọi việc xảy ra đến nông nỗi như ngày hôm nay."
Người trong hồng trần khó nhất đoạn tình, nắm chặt điểm này, nói xoáy vào lòng họ, đến khi trong lòng họ cũng tán đồng, như vậy việc này mới thành.
Nghệ thuật biện luận của Quỷ Cốc Tử đã nói, tấn công người trước phải công tâm không phải sao.
Trên công đường đa số là nam nhân, Yến Cảnh nói tựa hồ làm bọn họ đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Xưa nay hôn quân nhiều như vậy, vốn không phải do sắc đẹp dụ dỗ, là do hắn không chịu nổi cám dỗ mà thôi.
Nếu Lý Thiếu Hoài thật sự ái mộ Tiền thị đến mức hạ độc hại người, sao có thể xuống núi từ lúc thiếu niên, rời xa nàng.
"Mạo muội hỏi Tứ công tử một câu." Yến Cảnh nhìn Đinh Thiệu Đức, khẽ nhíu mày hỏi: "Có phải bị bệnh mãn tính, hàng năm ho khan, cần phải thường xuyên uống thuốc duy trì?"
"Khoan đã, ngươi muốn thẩm vấn thì cứ hỏi, đột nhiên hỏi bệnh tình của Tứ đệ ta làm gì?" Đinh Thiệu Võ tức giận.
Đinh Thiệu Đức vỗ vỗ tay nhị ca, trấn an nói: "Nhị ca, không sao." Sau đó nhìn Yến Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Nếu Ngũ linh chi được điều chế thành Ngũ linh tán vô sắc vô vị, có thể giúp hoạt huyết tan bầm.
Người bị bệnh như ngươi dùng số lượng ít sẽ có lợi, nhưng nếu phối cùng thần thảo, sẽ khiến ngươi bại liệt, mất khả năng vận động." Yến Cảnh nhìn vào mắt Đinh Thiệu Đức, thấu triệt giống như tẩy sạch tâm linh: "Người bị ho lâu năm, nhất định phải dùng một loại thuốc, gọi là Giả tô.
Loại thuốc này có thể trung hoà sự tương khắc của hai loại thuốc trên.
Cho nên, nếu đêm qua người uống ly rượu kia là ngươi, độc không đến mức chết."
"Ta đoán, người hạ độc vốn không muốn lấy mạng ngươi, chỉ là ca kĩ kia không biết..." Yến Cảnh chớp đôi mắt hơi ướt, đặc biệt đau lòng cho cô gái đã chết kia: "Tứ công tử, thật đúng là phong nhã!" Phong lưu nho nhã, lại cướp đi mạng sống của một người vô tội.
"Người hạ độc, thật sự cao minh!" Vô sắc vô vị.
Lý Thiếu Hoài vốn không uống rượu, sẽ không biết trong rượu có Ngũ linh tán, mà Đinh Thiệu Đức lại càng không biết thuốc bổ cũng có thể trở thành độc dược hại người chết bất đắc kỳ tử.
Nghe Yến Cảnh giải thích, Đinh Thiệu Đức chấn động cả người, thở dốc nói: "Không...!Không đến chết..."
Dần dần, vụ án càng được sáng tỏ.
Người nghe, cùng với rất nhiều quan viên, từ ban đầu không hiểu, ôm tâm lý xen kịch vui, đến chậm rãi lau mắt mà nhìn vị nữ quan này, không khỏi ngạc nhiên, đệ tử Trường Xuân quan đều bác học đa tài như vậy sao, cũng làm những kẻ liên quan chột dạ, bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Triệu Uyển Như ngồi sau bình phong thở phào một hơi.
May mà nàng đã giữ Yến Cảnh lại, nếu không thật không biết phải thẩm vấn đến năm nào tháng nào mới có thể cứu được Lý Thiếu Hoài ra.
Trong lòng không khỏi cười thầm, đời trước Lý Thiếu Hoài từng nói với nàng, hai sư tỷ đệ các nàng đặc biệt thích đọc sách của Quỷ Cốc Tử, thích sách luận của Trương Nghi và Tô Tần.
Thường đóng vai Tô Tần và Trương Nghi thi biện hộ, nàng luôn nói không lại Đại sư tỷ.
Lúc đầu còn có người nhỏ giọng thì thầm, nhưng hiện giờ tất cả đều im lặng đứng yên nghe nàng xử án.
"Hơn nữa Lý Thiếu Hoài vừa đến Đông Kinh không lâu, vốn không hiểu rõ Đinh Tứ công tử, làm sao biết được Tứ công tử có bệnh ho lâu năm."
"Rõ ràng người hạ độc này rất quen thuộc với Đinh Tứ công tử và Lý Thiếu Hoài." Với Yến Cảnh mà nói, hai người đều là sư muội nàng, đều là thân nhân nàng.
Gạt bỏ tình cảm cá nhân, thân là đệ tử Đạo gia, nàng chỉ đứng về phía công lý, giúp công lý.
Cho dù người trong ngục hôm nay không phải Lý Thiếu Hoài, mà là một bá tánh bình thường khác, nàng cũng sẽ không thiên vị.
Đây cũng là lý do Tiền Hi Vân luôn tránh xa Đại sư tỷ ôn nhu.
Ôn nhu thường trí mạng nhất.
Mà thiện lương, cũng là tàn nhẫn nhất.
"Vị tiểu ca này, xin hỏi rượu của ngươi lấy từ đâu?"
Hỉ Phúc run tay chỉ vào cô gái bên cạnh: "Là nàng!"
Hành động của gã sai vặt, Yến Cảnh nhìn trong mắt.
Cứ theo manh mối điều tra, chỉ còn một bước nữa là vạch trần sự thật.
Nhưng những người này lại tỏ ra sợ hãi, sợ hãi thường đến từ cảm xúc trong lòng, đến từ uy hiếp.
Vì vậy nàng đoán, vụ án này hiển nhiên không đơn giản như vậy!
Tên Hỉ Phúc này, nhất định còn đang giấu giếm điều gì.
Chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiền Hi Vân, có lẽ không chỉ liên quan đến Tiền thị, mà còn ẩn chứa điều gì khác.
Vì thế Yến Cảnh thay đổi vẻ mặt ôn nhu, dùng sức bắt lấy cô gái kia, hung hăng nói: "Rượu lấy từ đâu?"
- Lộp bộp -
Tiếng vỗ lên vai làm cô gái đang quỳ bên cạnh Tiền Hi Vân sợ tới mức run lên, động tác rất nhỏ nhưng vẫn bị Yến Cảnh phát hiện.
"Là...!Nặc tỷ đưa cho ta, nói là Tứ công tử Đinh gia ở trong phòng muốn uống rượu, nhưng mỗi lần Tứ công tử đến lâu đều chỉ uống loại rượu ủ trên ba năm.
Rượu kia rất đặc biệt, trong lâu không còn, vừa lúc nàng nói nàng có...!cho nên đã đưa cho ta..."
Nghe vậy, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Tiền thị, giống như cảm thấy hung thủ chắc chắn là nàng.
Quen thuộc với Lý Thiếu Hoài, lại biết rõ về Đinh Tứ Lang, càng quen với sản nghiệp của Phong Nhạc Lâu, không phải Tiền thị, thì còn là ai?
Yến Cảnh quay đầu nhìn chằm chằm A Nặc.
- Thình thịch -
Cô gái tên A Nặc dập mạnh đầu xuống đất, khóc thút thít nói: "Đều là thuộc hạ sai, công chúa điện hạ, đại nhân, quan nhân."
"Hừ, quả nhiên là có ẩn tình, còn không mau nói ra sự thật."
"Tất cả đều là lỗi của một mình nô tỳ.
Nô tỳ nhà nghèo, từ nhỏ đã bị bán vào Tiền phủ làm tôi tớ, sau đó Nhị cô nương trở về, nô tỳ được phân phó hầu hạ Nhị cô nương..." A Nặc run người khóc nức nở nói: "Nhị cô nương người tốt bụng, đối xử với nô tỳ như tỷ muội, lại niệm tình nô tỳ nghèo khó, trong nhà có mẹ già và đệ đệ bị bệnh thường xuyên quan tâm giúp đỡ.
Sau đó còn mời đại phu chữa bệnh cho đệ đệ.
Mười năm qua nô tỳ làm tôi tớ bị người xem thường, chỉ có Nhị cô nương đối xử tốt với nô tỳ, nô tỳ đã thề nhất định sẽ hầu hạ cô nương suốt đời, kết cỏ ngậm vàng báo