Trộm gà không thành còn mất nắm gạo
"Ngươi nhìn ngươi đi, phủ Khai Phong là khu vực trọng địa ở kinh thành, người khác Trẫm không yên tâm nên mới giao cho ngươi quản lý.
Hiện giờ ngươi lại thọc ra một cái sọt lớn như vậy cho Trẫm.
Trương Ung chính là do ngươi tiến cử, vụ án nghiêm trọng như vậy lại không bẩm báo trước cho Hình Bộ, ngươi làm Trẫm và Thánh nhân đều..." Triệu Hằng đứng bên án thư, gõ tay quở trách Đinh Thiệu Văn.
Người trẻ tuổi mặc Công phục đỏ cúi đầu quỳ mọp trên đất, bên cạnh nằm rải rác vài quyển sổ con buộc tội, là vừa rồi Triệu Hằng tức giận ném từ trên bàn lên mặt hắn.
Việc buộc tội đã nằm trong dự kiến của Đinh Thiệu Văn, nhưng Trương Ung tự mình thỉnh tội làm Đinh Thiệu Văn thật sự bất ngờ, hiện giờ muốn giải vây, cũng giải vây không được.
Tính tình Hoàng đế không giống hai vị tiên đế từng đánh hạ giang sơn trên lưng ngựa, tuy không sấm rền gió cuốn như Thái Tông, nhưng đã là đế vương thì mắng người cũng rất đáng sợ.
"Trường Xuân quan ở Giang Nam mở ra Nam phái, truyền từ Hoa Sơn đến nay, cũng là đồ đệ của Phù Diêu Tử, trong Đạo giáo địa vị chỉ nặng không nhẹ, ngươi không hiểu được sao?"
"Thánh nhân nói ngươi là thanh niên tài tuấn, thông minh từ nhỏ, khi còn bé cũng được gửi nuôi ở Đạo gia, Trẫm cứ cho là ngươi hiểu."
Vốn cho rằng vạn vô nhất thất, cho dù sau khi Lý Thiếu Hoài chết bị phán hiện xử án sai, thì cũng chỉ là một nhầm lẫn.
Tuy sẽ liên lụy chút ít, nhưng không đến mức ảnh hưởng to tác gì.
Tương lai còn dài, chỉ cần bắt lấy Thánh nhân và Huệ Ninh công chúa, việc lên chức không mời cũng tự đến.
Ai biết được...!không chỉ Lý Thiếu Hoài không chết, mà còn khiến Trưởng công chúa cũng tự mình ra mặt, làm sao hắn biết Huệ Ninh công chúa lại coi trọng Lý Thiếu Hoài đến thế.
Tình cảm của Huệ Ninh công chúa dành cho ai, hắn không quan tâm, nhưng cản trở con đường làm quan của hắn, tuyệt không thể!
Đinh Thiệu Văn sợ hãi cúi đầu nói: "Thần có tội, sai lầm của Trương Ung là do thần thất trách.
Thần nghĩ xưa nay phủ Khai Phong là nơi trọng địa, Phủ Doãn xem như Trữ quân nên không lập, chức Quyền Tri phủ là quan trọng nhất, phụ thân lại từng nhắc đến Tiên đế lúc còn sống luôn tiếc cho tài xử án của Trương Ung, cho nên nhất thời sơ sẩy mới..."
"Thánh thượng, Huệ Ninh công chúa đến." Sáng nay Chu Hoài Chính vừa bị lôi ra đánh, buổi chiều đã cố nhịn đau trở về bên cạnh Hoàng đế làm việc.
"Vừa đến cửa đã nghe tiếng cha răn dạy." Triệu Uyển Như chắp tay đến gần, nghiêng người hành lễ, ôn nhu gọi một tiếng: "Cha."
Nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Thiệu Đức đang quỳ xin tha, âm thầm vui vẻ trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt lại là ưu tư, nhíu mày hỏi: "Ra chuyện gì lại chọc cha giận đến thế?"
Triệu Uyển Như tới, tâm trạng Triệu Hằng mới tốt hơn một chút, nói: "Nguyên Trinh tới rất đúng lúc.
Nếu hôm nay không phải ngươi phát hiện, kém chút nữa đã tạo thành đại sai.
Trương Ung là người do hắn tiến cử." Hoàng đế đến gần Đinh Thiệu Văn, tiếp tục cả giận nói: "Trên dưới triều đình có bao nhiêu con mắt đang nhìn ngươi, uống cho Trẩm tin tưởng ngươi mới đề bạt Trương Ung, nếu không được ngươi đồng ý Trương Ung có thể làm vậy sao.
Dù ngươi có muốn một mắt nhắm một mắt mở, cũng nên biết mở to con mắt ra mà nhìn chứ."
Triệu Uyển Như mỉm cười dịu dàng, ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh băng nhưng nụ cười của nàng lại tràn đầy ấm áp: "Hoá ra là vì việc này.
Hình Bộ và Đại Lý Tự phụ thuộc vào nhau, lại tách biệt với phủ Khai Phong.
Phủ Khai Phong là kinh phủ, án kiện nhiều, cha lại ban cho Trương Ung chức Hộ Bộ Thị lang, mà hiện tại đã là mùa đông, phải chuẩn bị rất nhiều việc cho năm sau, là thời điểm Hộ Bộ bận nhất, từ việc lớn để việc nhỏ, Trương Quyền Tri từ trong trăm vội trích ra thời gian xử án, có lẽ là muốn nhanh chóng xử án để trở lại Hộ Bộ giúp cha phân ưu."
"Hơn nữa nữ nhi còn nghe nói, hôm nay Đinh Điện Soái xin nghỉ là bởi vì đêm qua bị bệnh, mọi việc bất ngờ nhất thời sơ sẩy, về mặt tình cảm là có thể tha thứ!"
Nghe Triệu Uyển Như nói vậy, sắc mặt Triệu Hằng mới dịu lại chút, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn chưa tắt.
Đinh Thiệu Văn lại giật mình, sao Huệ Ninh công chúa lại giúp hắn, chẳng lẽ là ý chỉ của Hoàng Hậu...!Hắn và Huệ Ninh công chúa vốn không thân, mà Huệ Ninh công chúa cũng không hiểu biết hắn, khả năng cố tình giúp đỡ không lớn, cũng chỉ có Hoàng Hậu bày mưu đặt kế mới có thể như vậy.
Đinh Thiệu Văn suy tư, xem ra thật phải theo lời Trường Chiêu, đi con đường Hoàng Hậu.
Triệu Hằng chỉ dịu lại bên ngoài, kỳ thật trong lòng bởi vì Triệu Uyển Như cầu xin cho hắn mà càng giận.
Hắn không muốn những thanh niên tài tuấn này cậy sủng mà kiêu.
"Hừ, nể mặt Nguyên Trinh nói đỡ cho ngươi, Trẫm sẽ không truy cứu, nhưng tội không thể miễn.
Trẫm không phạt Trương Ung là giữ lại mặt mũi cho ngươi, không phải cho Trương Ung.
Trẫm phạt ngươi, là để dạy ngươi một bài học."
"Như thế, chức Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ ngươi bỏ xuống một thời gian đi, giáng ngươi một bậc, phạt một năm bổng lộc."
Thật ra Hoàng đế chỉ muốn tìm một người xả giận, tuy Trương Ung là người Đinh Thiệu Văn tiến cử, nhưng chức vị này là do Hoàng đế tự mình ban, Trương Ung là văn thần lại tự mình nhận tội, hắn không tiện hỏi tội.
Vừa vặn tìm được lý do hỏi tội Đinh gia, Đinh Thiệu Văn trở thành nơi trút giận.
Đinh thị vây cánh nhiều, quyền cao chức trọng, ngay cả Hoàng đế cũng kiêng kị, hiện giờ vừa vặn tóm được sai lầm của Đinh Thiệu Văn, bởi vậy Hoàng đế chiếm lý.
Triệu Uyển Như nhìn như nói đỡ cho hắn kỳ thật là thêm dầu vào lửa.
Nàng đại diện cho Hoàng hậu đứng đầu Khôn Ninh Điện, như vậy cho dù là Hoàng Hậu cũng không tiện nói giúp cho hắn nữa.
Chuyện này xảy ra trên người Đinh Tứ Lang, Hoàng đế phải hỏi Tội Đinh Vị.
Một gia đình sĩ hoạn lại nuôi ra đứa con trai như vậy thật đáng xấu hổ.
Hắn là Hoàng đế, Đinh Vị lại xuất thân Tiến Sĩ, dù sao cũng nên quản một chút.
Bị giáng chức Đinh Thiệu Văn nghiến răng nghiến lợi thầm hận, lại còn phải cố giả vờ cảm động đến rơi nước mắt: "Thần tạ chủ long ân không trách tội, tạ công chúa giúp đỡ."
"Lui ra đi!"
Ban đầu vốn không có ý định giáng chức Đinh Thiệu Văn, nhưng bởi vì Triệu Uyển Như cầu xin, nếu hắn cứ như vậy dừng tay, có vẻ như làm việc quá thiên vị, không giữ được thể diện, cho nên không chỉ không nương tay mà còn phạt nặng hơn nhằm thể hiện uy nghiêm của Hoàng đế.
Giáng chức một bậc thành Đô Ngu Hầu, nếu còn giáng tiếp, sẽ phải từ kinh thành đến tỉnh nhỏ, đến lúc đó rời xa kinh thành, muốn quay về cũng khó.
Ở Thùy Củng Điện đốt một đống lửa lớn, trở về Khôn Ninh Điện đống lửa này liền bị dập tắt, tâm tư nữ nhi đều bị mẫu thân nhìn trúng.
"Ta nghe bên ngoài nói hôm nay ngươi xin khẩu dụ của cha ngươi, giúp một Đạo sĩ lật lại vụ án."
"Vâng, Đạo sĩ kia là bằng hữu của tiểu cô cô, là một cao nhân, sau khi nghe xong nữ nhi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, mẫu thân cũng thường dạy nữ nhi, người ở địa vị cao càng phải biết quan tâm thương sinh bá tánh, nhất định cũng không muốn một cao nhân Đạo gia phải hàm oan chịu khổ."
Lưu Nga ngẫm lại những lời nàng nói, hoài nghi hỏi: "Ta thấy tên đạo sĩ kia, chỉ sợ không đơn giản là bằng hữu của Trưởng công chúa như vậy."
"Thật là cái gì cũng không gạt được mẫu thân." Triệu Uyển Như cười nói: "Lý chân nhân từng cứu ta."
Nghe vậy Lưu Nga biến sắc: "Từng cứu ngươi?"
"Vâng, lúc trở về từ Giang Nam thấy cảnh xuân ở nơi đó đẹp, ta đã bỏ bọn người hầu tự mình đi dạo, sau bị dã thú tấn công, là Lý chân nhân đã cứu ta." Triệu Uyển Như uyển chuyển nói.
Lưu Nga nhíu chặt mày thon, vô cùng hoảng sợ hỏi: "Bị thương?" Đứng dậy kéo Triệu Uyển Như qua xem: "Sao ta không biết việc này, bọn nô tài kia cũng chưa từng bẩm báo."
"Mẫu thân, là nữ nhi không cho bọn họ nói, sao bọn họ dám cãi lời."
"Bị thương nơi nào, có nghiêm trọng không?"
Triệu Uyển Như khẽ lắc đầu nói: "Đã là chuyện của hơn nửa năm trước.
Lý chân nhân y thuật cao minh, sớm đã trị khỏi."
Nghe vậy, Lưu Nga mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ta còn cho rằng, ngươi và Đạo sĩ kia có gì, nguyên lai là có ân với ngươi."
"Hôm nào ngươi mời đạo sĩ kia vào cung, ta sẽ tự mình cảm ơn hắn."
Triệu Uyển Như cười gật đầu nói: "Vâng, ngày nào đó, nhất định sẽ để mẫu thân nhìn thấy nàng."
"Đông Chí sắp đến rồi, trước đó vài ngày ngươi cứ ở lại Khôn Ninh Điện.
Thân là công chúa thường xuyên chạy ra ngoài cung sẽ