: Muốn dạy người khác trước phải xem lại mình
Sáng sớm, một tia nắng ấm xuyên qua khe cửa trộm chiếu vào phòng, làm người đang cô độc trong mộng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Người cô độc ấy đứng bên vách núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, lòng tràn đầy sợ hãi, lúc sắp ngã nhào đột nhiên được người nắm lấy, ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, như ánh nắng mùa đông.
Nhưng người trong mộng lại cảm thấy nàng chợt xa chợt gần, nàng không thấy rõ là ai, luôn muốn bắt lấy nhưng lại bắt không được.
Trong lúc nôn nóng, nàng bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh.
Ánh nắng khúc xạ từ mặt đất chiếu thẳng vào trên mặt nàng, khiến làn da trắng nõn biến thành màu vàng đồng.
Có chút chói mắt, nàng vươn lòng bàn tay che đi ánh sáng, nhìn xung quanh.
Tầm mắt bị nắng chiếu vào không mở ra được, khiến mọi thứ nhìn thấy đều trở nên nhập nhoè mờ ảo.
"Ta đây là...!Đã chết sao!"
Bỗng nhiên trong lòng xao động, hai luồng nội lực trong cơ thể giao tranh.
Nội lực nàng học ban đầu là do Đạo gia truyền lại, lấy nhu thắng cương, nay lại đột nhiên xuất hiện một luồng nội lực quá mức bá đạo, tràn ngập sát phạt quyết đoán.
Hai luồng nội lực đối kháng nhau, rồi lại giao hoà cùng nhau, là bởi vì nội lực ban đầu của nàng có sự bao dung.
Đạo gia thiên hạ, có thể bao dung vạn vật thế gian.
"Tỉnh rồi?"
Yến Cảnh đặt chén thuốc trên tay xuống, ngồi lên giường bắt mạch cho nàng.
"Võ học trong thiên hạ, chỉ Đạo gia có thể dung chứa vạn vật, may mà trong hoạ có phúc.
Ngươi nhờ hoạ được phúc, hiện giờ xem ra ta đã không thể bắt nạt ngươi." Nàng cười nói.
"Sư tỷ bắt nạt ta khi nào, mỗi lần tỷ thí, văn võ ta đều không bằng ngươi.
Ngươi lại còn nhường ta, thật hổ thẹn."
"Nói thế nào thì ta cũng nhập môn sớm hơn ngươi, ăn cơm nhiều hơn ngươi nửa năm."
"Chỉ nửa năm mà thôi..." Lý Thiếu Hoài tự thấy hổ thẹn.
"Ngươi đừng xem thường nửa năm này." Yến Cảnh vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: "Nửa năm, có thể làm được rất nhiều việc."
"Sư tỷ..."
"Thay đổi triều đại, sinh tử con người, cây cỏ suy tàn, quá nhiều quá nhiều.
Nửa năm qua không phải ngươi cũng đã thay đổi rất nhiều sao?" Con ngươi như nước của Yến Cảnh đạm mạc nhìn người đang ốm yếu nằm trên giường.
Lý Thiếu Hoài khẽ động tròng mắt, hỏi: "Đêm qua, Nguyên Trinh đã tới phải không?"
"Ta nghe bọn họ gọi công chúa..." Lý Thiếu Hoài mở to hai mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, dường như rất quen thuộc: "Đây là phủ của Trưởng công chúa..."
Nơi này nàng đã tới, khoảng thời gian trước nữ quan Xuân Hoa trong phủ trưởng công chúa đã sắp xếp căn phòng này cho nàng nghỉ ngơi.
"Là trưởng công chúa cứu ta sao?"
Tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa tỉnh lại liền nhắc người trong lòng.
Yến Cảnh nhìn nàng nghĩ, xác thật Trưởng công chúa cũng góp sức một phần, mới gật đầu, lại nói: "Đêm qua nàng tới thăm ngươi."
"Vậy nàng..." Lý Thiếu Hoài cụp mắt xuống: "Nhất định là rất thất vọng đi."
"Ngươi biết là tốt rồi, sau này cũng đừng ngu như vậy, Tiền thị còn cần ngươi gánh tội thay hay sao?"
"Nàng thân là nữ nhi, nếu phải gánh tội danh như thế, sau này biết sống thế nào đây?" Trong lòng Lý Thiếu Hoài cũng từng khốn đốn giãy giụa.
"Cho nên ngươi bất chấp tất cả liều chết vì cô ta?" Yến Cảnh đột nhiên lớn giọng: "Dù phải mang tiếng xấu thì cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.
Huống hồ Tiền thị bọn họ, ngay cả thiên tử cũng phải nhường lễ ba phần, dù có tội, muốn tìm lý do giải vây cũng không phải chuyện khó.
Còn ngươi, một chút thế lực không có, dù chết trăm vạn lần cũng không ai thèm quan tâm, ngươi có biết không?"
Lý Thiếu Hoài cúi đầu trầm mặc, Yến Cảnh quá hiểu suy nghĩ trong lòng nàng: "Mấy chục đệ tử trong quan, chỉ có ngươi thiện lương nhất."
"Ta..." Lý Thiếu Hoài ướt hốc mắt, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhưng ngươi còn phải làm quan, quá mềm lòng, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện." Không đợi nàng nói tiếp, lại nghiêm nghị nói: "Triều đình hiểm ác, ngươi không chỉ cần bảo vệ mình, mà còn phải bảo vệ nàng.
Giống ngươi bây giờ, sao có thể làm được đây?"
"Ta như vậy, nhất định đã khiến lòng nàng băng giá rồi!"
Đa sầu đa cảm, đây là tính cách bẩm sinh của Lý Thiếu Hoài.
Yến Cảnh từng cho rằng nàng di truyền từ tổ tiên, nhưng giờ xem ra không phải: "Ta hỏi ngươi, ngày ấy ở công đường lời ngươi muốn ta nói với nàng, còn nhớ hay không?"
"Nhớ rõ!" Lời nói lúc cận kề cái chết, khắc cốt ghi tâm, làm sao không nhớ.
"Nàng vì ngươi, có thể không sợ gian nan, có thể phản nghịch thế tục, thậm chí có thể chống lại người trong thiên hạ.
Nàng muốn, chỉ là ngươi, mà không phải kiếp sau của ngươi.
Ngươi không có kiếp sau, rất nhiều chuyện, một khi bỏ lỡ, chính là hối hận cả đời, không thể có lần thứ hai, ngươi hiểu không?"
"Ngươi làm sao có thể, vì người khác mà phụ lòng nàng đi tìm chết!"
Không phải nàng cố tình nói Tiền thị cái gì, mà là vì loại người như Lý Thiếu Hoài, có quá nhiều thứ vướng bận, không gõ tỉnh nàng, khó bảo đảm sau này Tiền thị sẽ không giở trò lần nữa.
Lần này xem như nàng đã nhìn thấu Tiền thị, không phải người đại ác, nhưng cũng không phải loại tốt lành gì.
Tình đồng môn vẫn còn, nàng cũng không muốn nói cô ta không tốt, chỉ muốn đánh thức Lý Thiếu Hoài.
Yến Cảnh nói, làm Lý Thiếu Hoài càng thêm áy náy.
Yến Cảnh đưa một bảng khẩu cung cho nàng: "Người thiện bị người khinh, ngươi nhìn cho kỹ đi!"
Bên trên viết lại quá trình xét xử, tình huống thực tế, động cơ gây án của Tiền thị,...!đều được Triệu Uyển Như điều tra rõ ràng giao cho Yến Cảnh.
Lý Thiếu Hoài nhìn những thứ này, hô hấp vốn khó khăn càng thêm trầm trọng.
Nàng đột nhiên run lên: "A." Đôi mắt ướt át: "Ta có thể nào..."
Lý Thiếu Hoài còn đang bệnh, không phải lúc thích hợp để biết tất cả sự thật đằng sau, nhưng nếu không làm vậy, sao có thể gõ tỉnh nàng, đây không phải tàn nhẫn.
"Lão sư đã bị giáng chức đến Thiểm Châu, hôm nay sau khi biết ngươi không còn gì đáng ngại mới an tâm lên đường, có chuyện muốn ta nói với ngươi." Đợi Lý Thiếu Hoài hơi hoà hoãn một chút, mới trầm giọng nói: "Không tranh tất lui, tranh tất tàn nhẫn, chớ kiêng kị."
"Giáng chức?" Lý Thiếu Hoài sửng sốt: "Ông ấy là công thần trong trận Thiền Uyên bảo vệ biên cương Đại Tống, đây..."
"Sau khi Tất Sĩ An bệnh chết, hoàng đế đã bắt đầu lạnh nhạt lão sư."
"Là do Vương Khâm Nhược ở giữa làm khó, lúc trước ân sư đã nhắc nhở ta, muốn ta sau này phải đề phòng người này."
"Lã Mông Chính cũng đã cáo lão hồi hương, chuyển nhà đến Lạc Dương."
Hứa quốc công Lã Mông Chính cũng đi rồi, Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu: "Còn Nguyên Trinh đâu?"
"Nàng còn ở Đông Kinh."
"Ân sư bị giáng chức, người kế nhiệm chính là Tham tri chính sự..."
"Không, người kế nhiệm là Công Bộ Thượng Thư, Vương Đán."
"Vương Đán..." Lý Thiếu Hoài từng nghe, nhưng không thân.
"Ngươi đến Đông Kinh chưa lâu, việc trong triều ít biết, tóm lại Vương Đán này là thanh quan cũng không tệ." Chức Tể Tướng này, cũng coi như là Triệu Uyển Như âm thầm nâng đỡ.
Yến Cảnh nghĩ, với trí tuệ của Triệu Uyển Như, đề bạt Vương Đán, chắc chắn có lý do của nàng.
"Việc trong đại nội, tựa hồ sư tỷ...!rất hiểu biết."
"Có sao?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
"Sư phụ cực kỳ ghét triều đình, nhưng Trường Xuân quan của chúng ta, trước nay đều không cắt đứt liên hệ với đại nội." Trong mắt dường như có chút ưu thương.
Nàng thường theo Thẩm Tú An đến Đông Kinh, nghe báo cáo và quyết sách từ người.
"Ánh mắt sư phụ, trước nay chưa bao giờ rời khỏi đại nội."
"Tại sao? Không phải xưa nay sư phụ đều rất ghét triều đình sao?"
"Chuyện này, ngày sau ngươi sẽ rõ." Bởi vì cho dù Yến Cảnh không nói, còn có Triệu Uyển Như biết chuyện này.
Một ngày nào đó, Lý Thiếu Hoài sẽ tự mình vạch trần.
Trương Tắc Mậu y thuật cao minh, chỉ một chén thuốc khí sắc Lý Thiếu Hoài đã chuyển biến tốt hơn.
Vừa phục hồi chút sức lực liền gấp không chờ nổi: "Không được, ta phải..." Nàng giãy giụa đứng dậy, mới vừa bò lên, chợt cảm thấy choáng váng.
"Độc của ngươi đã thấm vào xương, toàn dựa vào nghịch chuyển nội lực mới có thể bức ra, sao có thể khỏi nhanh như vậy.
Tiên sinh nói ngươi phải nằm nửa tháng, dù khôi phục mau cũng phải nằm mấy ngày mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn." Yến Cảnh trấn an nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.
"Chỉ là ta muốn đến cảm tạ Trưởng công chúa."
"Trưởng công chúa ta sẽ thay ngươi tạ, chờ sau này ngươi khoẻ lại thì tự mình đi."
Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu nhìn về