: Thánh chỉ hạ liền thành phu thê
Năm ba Cảnh Đức, công chúa đại hôn, ngưng triều ba ngày.
Tất cả cung nhân đã mặc trang phục vui mừng đứng chờ trong Khôn Ninh Điện và Khâm Minh Điện.
Vừa tắm gội xong, bảy tám cung nhân cầm hỉ phục, mũ phượng, quỳ sẵn trước bàn trang điểm trong tẩm cung chờ.
Một lớp lại một lớp hỉ phục xếp chồng lên nhau, màu áo đỏ như lửa, chỉ vàng thêu long phượng sinh động như thật.
"Bộ y phục này, do một trăm Chức Nữ lành nghề được tuyển chọn ra trong ba ngàn Chức Nữ khắp thiên hạ cùng với người của Thượng Y Cục mất thời gian một năm mới làm ra được.
So với y phục ta dùng trong đại điển phong Hậu còn muốn lâu hơn!" Lưu Nga nhìn Triệu Uyển Như mặc phượng bào, cực kỳ hài lòng nói.
Phủ phò mã.
Sáp đỏ trong chính phòng nhỏ xuống mép đèn, rèm châu nương theo dãy lụa đỏ nhẹ nhàng đung đưa.
Danh sách quà tặng màu đỏ mạ vàng do Thái Thường Tự viết bị người dùng sức đóng lại: "Một trăm cây lụa Hồng La, một trăm đôi trang sức bạc, sáu vạn bạc trắng, cưới một công chúa còn kiếm được nhiều tiền hơn đi làm ăn!"
Đã quen với cách nói năng của người trước mặt, Lý Thiếu Hoài chớp chớp đôi mắt ướt át hỏi: "Một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy, sư phụ...!thật sự không ở lại sao?"
Thẩm Tú An ngồi trên ghế cười không khép miệng được: "Ngươi cưới công chúa, không cần làm lễ bái họ hàng, ta ở lại làm gì?"
"Sư phụ là đang trách đồ nhi không nghe lời ngài dấn thân vào triều đình sao?"
"Ngươi ở đâu nghe được ta có nửa câu muốn trách ngươi?" Thẩm Tú An đứng dậy, dưới áo bào tím đôi ủng có hai viên tròn trước mũi giày dừng lại trước đôi ủng đen của nàng, hiền từ giúp nàng sửa sang lại cổ áo: "Chỉ tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy ngươi mặc hồng y, nhưng nhìn ngươi tuấn tú như vậy, nhất định là mặc cái gì cũng rất đẹp."
Lúc còn ở trong quan Thẩm Tú An thường xuyên khen nàng, nhưng hành động hiền từ như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên nàng nhận được: "Sư phụ...!vĩnh viễn là sư phụ của Thiếu Hoài."
Thẩm Tú An đứng yên, thở dài một hơi: "Đứa nhỏ ngốc, cổng Trường Xuân quan vĩnh viễn đều sẽ mở, ngươi cưới lại là con gái nàng..." Nói đến đây nàng tạm dừng một lát: "Cho nên ta cũng không có gì quá lo lắng."
Yến Cảnh phải ở lại Trường Xuân quan chăm nom công việc trong quan.
Thẩm Tú An vừa đến Đông Kinh khuya hôm qua, hôm nay lại phải trở về Giang Nam, vội vàng như thế, chỉ là vì, muốn gặp Lý Thiếu Hoài một lần.
Thư chúc mừng đã được bồ câu đưa đến tay Lý Thiếu Hoài từ rất sớm, nàng chỉ không ngờ sư phụ cũng sẽ tự mình tìm tới.
"Phò mã, đã đến giờ rồi, nên đi đón dâu." Người của Thái Thường Tự đến giục.
"Ngươi đi đi." Thẩm Tú An lộ ra ánh mắt vừa lòng.
Ẩn dưới niềm vui là nỗi buồn ly biệt, sốt ruột rời đi là bởi vì nàng không muốn gặp lại cố nhân trên hỉ đường, khiến cho bản thân lúng túng không biết phải làm sao.
Yên ngựa màu bạc như phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh bình minh ngày mới.
Đạo sĩ áo tím cầm roi da đã được quấn lụa đỏ đưa lên, Lý Thiếu Hoài nhận lấy bước chân lên ngựa, thúc ngựa lên đường!
Lúc đến Hòa Ninh Môn phò mã phải xuống ngựa đổi hỉ phục.
Hỉ phục có thiết kế giống quan phục, viền đỏ đen, đai ngọc trên thắt lưng không đổi.
Nữ quan nội thị theo hầu lui ra ngoài đợi sẵn ở cửa.
"Đây là lần đầu tiên không cần hầu hạ phò mã mặc hỉ phục."
"Phò mã công chúa tình cảm thâm hậu, có lẽ là không muốn qua tay người khác."
Ngay khi các cung nữ nhỏ giọng trò chuyện, cửa son bị người mở ra.
Thường phục màu xanh đã đổi thành hỉ phục đỏ trang trọng, thiếu niên ngọc thụ lâm phong khiến các nàng xem đến ngây ngốc.
Chưa bao giờ phủ nhận phò mã gia nhà mình tuấn mỹ, nhưng lần đầu tiên thấy nàng mặc trang phục đỏ: "Chẳng trách cô nương Thẩm gia sẽ..."
"Còn dám nhắc lại việc này, ngươi không muốn sống nữa sao?" Cung nữ cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Phò mã gia của ta vừa đẹp trai vừa ôn nhu, ta mới không sợ đâu.
Trong cung nhiều hoàng tử hoàng tôn như vậy ngươi thấy ai đẹp được như phò mã chưa?"
Người kia lắc đầu.
"Có từng hầu hạ đại quan nào tính tình hoà nhã như vậy chưa?"
Lại lắc đầu.
"Cho nên, ta mới nói!"
Không nói nên lời.
Hai vị phò mã thay hỉ phục đến Đông Hoa Môn, dùng một đôi chim Nhạn đã được chuẩn bị sẵn làm sính lễ.
Hoàng đế mở tiệc mừng cho các đại thần ở Đông Hoa Môn, theo cấp bậc ngồi vào vị trí.
Phò mã ngồi ở ngự toà hai bên trái phải Hoàng đế.
Trên bàn bày chín đĩa thức ăn, ngự rượu được đựng trong ly bạc trang trọng.
Hoàng đế đã thay bộ triều phục uy nghiêm thường ngày, hoà ái ngồi trên ghế nhận lễ tạ ơn từ hai vị phò mã.
Lý Thiếu Hoài tuấn lãng bất phàm trong bộ hỉ phục đỏ.
Đưa mắt nhìn quanh, cả triều văn võ không ai sánh bằng.
Triệu Hằng buông tư thái đế vương, dùng lời lẽ của phụ thân nói: "Bộ y phục này mặc trên người phò mã rất đẹp.
Hôm nay ta gả thấp trưởng nữ cho ngươi cũng coi như buông bỏ một cọc tâm sự.
Nguyên Trinh gả cho ngươi là phúc của nàng, ngươi cưới được Nguyên Trinh cũng là phúc của ngươi.
Ngươi là con rể ta cũng là đại thần trong triều, việc trong nhà, làm nam nhân, nên rộng lượng vẫn là phải rộng lượng."
Hoàng đế vẫn bất công như thế, cứ việc biết tính tình con gái mình dù gả cho ai cũng sẽ không chịu thiệt.
Lý Thiếu Hoài chắp tay nói: "Thần ghi nhớ."
Hoàng đế ban tiệc tại Đông Hoa Môn, kéo dài liên tục từ giữa trưa đến mặt trời lặn.
Quan viên Thái Sử Cục kích trống, trong cung sôi trào.
Quan viên Thái Thường Tự, người của Nội Thị Tỉnh, cùng với hoàng thân đưa dâu đều đã sẵn sàng.
Đội nghi thức xuất phát từ trong cung, đi ra từ cổng chính Tuyên Đức Môn.
Hơn hai trăm binh sĩ được bố trí dọc theo đường đi, trên tay cầm một thùng nước mạ vàng và một gáo múc nước bằng bạc đi trước đội nghi thức vẩy nước.
Hoàng thất gả nữ, bất kể là nữ nhi của Hoàng đế hay Thân Vương, lúc xuất giá đều phải đi qua "thủy lộ".
Cấm quân mặc áo sam, đầu vấn khăn nâng cỗ kiệu nghi thức.
Hai vị công chúa, hai cỗ kiệu xếp thành hai hàng, tổng cộng có đến mấy trăm người, xếp dài từ trong cung ra ngoài phố.
Hơn một trăm cung nữ cài trâm ngọc, mặc váy Hồng La khoác áo choàng cưỡi ngựa thành hai hàng đi song song phía trước, trên tay cầm lộng che màu xanh lá dẫn đường.
Hai chiếc xa giá cao năm mét, dài tám mét, rộng bốn mét đã chờ sẵn trong cung.
Đội danh dự đã sẵn sàng, chỉ chờ hai vị phò mã đến đón công chúa là có thể xuất phát.
Tuy không thường đến Khôn Ninh Điện, nhưng nàng rất quen thuộc với từng ngóc ngách ở đây.
Váy đỏ đung đưa theo nhịp bước chân, giày ngự tứ đạp trên nền gạch xanh.
Mỗi bước đi đều nặng nề, mỗi bước đi đều như nhanh hơn trước, cho thấy chủ nhân nôn nóng, vui mừng xen lẫn nôn nóng.
Bên ngoài tẩm cung, cung nữ và nội thị gả theo đứng đầy một sân.
"Công chúa, phò mã đến