: Một máy chèo xuân một chiếc thuyền
Chờ Lý Thiếu Hoài phản ứng kịp đuổi theo, hai tỷ muội Triệu Uyển Như sớm đã không thấy bóng dáng.
Lý Địch thấy Lý Thiếu Hoài hiếm khi nôn nóng, cười nói: "Huyền Hư Tử của chúng ta nha, sợ là phải khổ sở mỹ nhân quan." Lại vui sướng khi người gặp họa nói: "Cho ngươi giành hai người bọn ta một mình nổi bật."
Thiếu niên thanh y bên cạnh - Trần Lục Dương cũng che miệng cười trộm: "Nhưng rõ ràng là đại ca cũng không đoán được."
Lý Địch phiết đầu chu miệng: "Ta nói Tam nhi a, đệ không thể nói vậy, huynh đây là muốn cho Thiếu Hoài một cơ hội."
Lý Địch kêu hắn Tam nhi, là vì trong tên hắn mang theo ba chữ thiên, trong số ba ngườì bọn họ lại là nhỏ nhất, cho nên từ nhỏ đến lớn Lý Địch đều gọi hắn Tam nhi.
Trần Lục Dương phục rồi, lắc đầu cười: "Trọng Ngôn nhưng thật ra tò mò, cô gái có thể làm nhị ca động tâm, đến tột cùng trông như thế nào?” Trong đám người vừa rồi, bọn họ chỉ nhìn thấy Triệu Tĩnh Xu.
Lý Địch nhưng đã gặp nàng kia ở bờ sông, vì thế đảo mắt một vòng nghĩ: "Ừm, là một cô nương gia đình giàu có, bất quá nhìn rất lạnh lùng, tính tình có lẽ cao ngạo."
Lý Thiếu Hoài trong lòng lộp bộp một chút ngừng bước, cao ngạo? Không khỏi buồn bực nghĩ, cô gái này và hai từ cao ngạo có liên quan gì sao? Ở trong mắt Lý Thiếu Hoài, Triệu Uyển Như liền giống như lão hổ ăn thịt người, một câu nàng cũng không dám nói.
"Hai người các ngươi, không cần đoán lung tung, ta cùng với nàng bất quá chỉ là giao tình đạm bạc."
"Quân tử chi giao đạm như nước, nhưng mà nhìn nhị ca như vậy, lại không giống a!" Nhìn bộ dáng nôn nóng này của Lý Thiếu Hoài, có đánh chết bọn họ cũng không tin chỉ là giao tình đạm bạc.
"Ta...” Lý Thiếu Hoài nghẹn lời.
"Phục Cổ ca ca cũng biết, lúc trước ta ở Bộc Châu được mời đến phủ Tri châu trị bệnh chính là vị cô nương kia.
Nàng lại trùng hợp cũng đi Đông Kinh, vì thế tiện đường liền cùng nhau, dọc đường ta được các nàng chiếu cố không ít."
Lý Địch nghĩ nửa ngày mới nói: "Không thích hợp nha, Thiếu Hoài ngươi lúc đó vội vã chạy đến Đông Kinh, ấn thời gian đã sớm nên tới rồi, hơn nữa lúc nhận được thư ta đã cảm thấy kỳ quái, ngươi đi Đông Kinh cớ gì muốn ghé qua Đường Châu?"
"Đây là bởi vì..." Chuyện này đã làm hai người kia hiểu lầm không ít, Lý Thiếu Hoài biết có nói thêm nữa cũng chỉ làm bọn họ tăng thêm hiểu lầm.
“Vì cái gì?” Lý Địch cười xấu xa.
“Ai, tính!” Lý Thiếu Hoài vung tay than một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Hai người ở phía sau nhìn nhau cười, Lý Địch đắc ý: "Đệ nhìn đi, huynh nói rồi, hắn chột dạ."
Vì thế đuổi theo Lý Thiếu Hoài truy vấn: "Này đừng chạy, mau kể cho bọn ta nghe mấy ngày nay, các ngươi đã xảy ra chuyện gì."
Lý Thiếu Hoài hết đường chối cãi, gặp được loại chuyện này vốn chính là đuối lý, huống hồ hai người này không hề biết thân phận của nàng.
Bọn họ đều đang ở vào tuổi tình đậu sơ khai, đương nhiên không thể lý giải Lý Thiếu Hoài không thể.
Chỉ cho là thiếu niên lang thẹn thùng.
Lúc đi gần đến tượng sư tử đá bên cầu Tiết Kiều, Lý Thiếu Hoài dừng chân quay đầu lại: "Nói nhiều như vậy, chi bằng các ngươi giúp ta nghĩ cách, tìm cây trâm về."
Hai người sửng sốt, Lý Địch lắc đầu, nói: "Vi huynh cũng là lần đầu tiên tới Đường Châu, ngươi vẫn là hỏi Tam nhi đi, A cha A thúc của Tam nhi đều làm quan trong triều, ít nhiều biết một chút."
Bọn họ lại nhìn về phía Trần Lục Dương, Trần Lục Dương lui về phía sau một bước, hoảng loạn: "Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, Đường Châu này bao lớn có biết không, tìm một người còn khó, huống hồ là một cây trâm."
"Ngươi ngốc nha, ngươi là Phong bác tư nha của Bạc Đài Thông, Tri châu Đường Châu phải cho chút mặt mũi chứ." Đường Châu mặc dù lớn, Tri châu muốn tìm người vẫn là có biện pháp.
Trần Lục Dương vội vàng xua tay: "Không thể không thể, trong nhà ta tổ mẫu có huấn, đó là phụ thân cùng hai vị thúc thúc đều ở trong triều làm quan lớn, không được phô trương, con cháu trong tộc càng không được vì vậy mà kiêu căng.
Nếu phụ thân biết ta như vậy, trở về nhất định sẽ phạt ta."
Gia huấn Trần gia nghiêm khắc, Lý Địch và Lý Thiếu Hoài đều biết.
Trần gia ba người con trai đều là Trạng Nguyên, phụ thân Trần Lục Dương là trưởng tử, hắn lại là cháu đích tôn, phải làm gương tốt.
Nhắc đến Tri châu Đường Châu, Trần Lục Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Vừa rồi tiểu nương tử bỏ quạt xuống, hình như là con gái của Chu Thông, Tri châu Đường Châu."
Lý Địch nghiêng người: "Nói tới nói lui, vẫn là nói tới trên người Tri châu?"
Trần Lục Dương gật đầu: "Phụ thân từng nhiều lần được phái ra ngoài nhậm chức, mấy năm trước đi ngang qua Đường Châu Tri châu biết được một hai phải mở tiệc chiêu đãi, ta là khi đó gặp được..." Nói cũng trùng hợp, kỳ thật lần đó chính là Tri châu cố ý an bài, Trần Lục Dương nói nói liền im bặt.
Tiết Kiều to rộng, người qua lại nghỉ chân cũng nhiều, đám đông xô đẩy, ngư long hỗn tạp, những tiểu thư công tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá đều có nô tỳ theo che chở bên người, tránh cho người có ý xấu tới gần.
"Cây trâm này có gì hay ho, còn là trang sức của người chết!" Tên tú tài vừa nãy nổi giận đùng đùng đi lên Tiết Kiều, giơ tay đoạt lấy cây trâm vừa làm hắn ăn mệt trong tay cô gái, làm bộ muốn ném đi.
Chu Thanh Y vốn cực kỳ thích cây trâm này, hơn nữa có được cũng không dễ, nơi nào chịu để hắn ném đi, vì thế hai người liền tranh chấp lên.
Lúc này hai bên bờ sông đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, từng tiếng vang vọng phía chân trời, cùng với tiếng nổ to bầu trời xuất hiện đủ loại hoa muôn màu muôn sắc, trên sông cũng đèn đuốc sáng trưng, in bóng lên dòng Tiết Thủy.
Rất nhiều người dừng chân, ngưng cười, ngẩn đầu nhìn lên, hai bên bờ sông Tiết Thủy đều có thuyền dừng lại, cửa sổ đóng chặt cũng đồng loạt mở ra, từ bên trong ló ra một hoặc hai cái đầu nhỏ.
Đang nghỉ chân bên bức tượng sư tử đá dưới chân cầu Triệu Tĩnh Xu cũng ngẩng đầu nhìn lên, nước sông chiết xạ ánh sáng vào mặt nàng cùng tỷ tỷ.
"A tỷ mau nhìn xem."
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, con ngươi ánh lên vô số màu sắc khác nhau.
“A tỷ.”
Triệu Tĩnh Xu quay đầu lại nhìn nàng.
"Pháo hoa ở Đông Kinh, so với nơi này có phải đẹp hơn?"
"Pháo hoa Đông Kinh, không chỉ so với nơi này đẹp hơn, cũng so với nơi này to hơn, dữ hơn..." Triệu Uyển Như nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt nói.
Tiếng pháo hoa vang rền đem tiếng người ồn ào lấn áp, đang tranh chấp ở cuối cầu Chu Thanh Y nơi nào còn tâm trạng ngắm pháo hoa, mà nô tỳ bên cạnh thấy vậy cũng không dám lớn tiếng la lên, đành phải lôi kéo phụ.
Lúc này nô tỳ chỉ muốn mắng tên Trần tú tài kia, tên ngụy quân tử.
"Trần tú tài, trước mặt công chúng, ngươi đây là không lễ phép, trinh tiết thanh danh cô nương nhà ta toàn bị ngươi làm hỏng rồi."
Có vài người qua đường đã chú ý tới, hai người đi cùng nhau trai tài gái sắc, bọn họ còn cho rằng là phu thê...!Nguyên lai không phải.
Trần Thế Trạch cười lạnh một tiếng, không chịu buông tay: "Thanh danh, ngươi còn thanh danh gì để nói?”
Lúc tranh chấp nháo lớn, pháo hoa cũng sáng lên, bên dưới gương mặt hai người hiện lên rõ mồn một.
"Đây không phải..."
"Thiếu Hoài, ngươi mau xem!"
Trong lúc bắn pháo hoa, rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn lên, do đó khi có người rơi xuống nước chỉ vài người đứng gần đó phát hiện.
Lý Thiếu Hoài thấy vậy, dưới tình thế cấp bách chống lên sư tử đá xoay người nhảy xuống, vận khinh công bay đến một chiếc thuyền đang dừng