: Hôn ước còn gọi là khế ước
Theo mặt trời dần lên cao, thiếu niên áo đỏ cũng đã nhễ nhại mồ hôi khắp người.
"Uống thuốc trước đi." Nữ quan đi theo từ Đinh phủ bưng một chén thuốc đặc quánh đến.
Thiếu niên dùng bàn tay trắng nõn gầy gò bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, chà lau khoé môi sau đó khom người nói: "Nương, hài nhi đi đón dâu."
Tôn thị rủ mi do dự.
Ngày đại hôn của con trai không thấy nàng nở một nụ cười, ban đầu người hầu trong phủ cho rằng nàng hỉ cực mà khóc, nhưng rất lâu về sau cũng chưa thấy nàng giãn mi, liền suy đoán: lang quân cưới công chúa, công chúa lại là đế nữ, đế nữ là quân, để phô hiển quyền lực, tránh phải hành lễ với cha mẹ chồng anh chị em họ trong nhà, theo quy củ công chúa gả thấp phò mã sẽ được thăng hàng bối phận.
Nếu công chúa là người ương ngạnh cậy thế, chỉ sợ sau này cả Đinh gia cũng không dám ngẩng đầu.
Bọn họ không biết, Tôn thị nhíu mày là vì lo cho tánh mạng cả gia đình, nắm chặt tay nàng, vỗ vỗ dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Đinh Thiệu Đức gật đầu, sửa sang lại y phục đi ra ngoài.
Nhận lấy chiếc roi quấn lụa đỏ, sải bước lên ngựa.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn ốm yếu, đi ra ngoài đều phải ngồi kiệu, mấy năm qua số lần cưỡi ngựa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay là ngày đại hôn, cũng may là đã cố tình chọn một con ngựa ngoan.
Nắm chặt dây cương, điều chỉnh trọng tâm, kẹp bụng ngựa, đội ngũ đón dâu khởi hành.
Thiếu niên mặc hỉ phục cưỡi trên lưng tuấn mã đen đón ánh mặt trời, phong độ phiên phiên, trên mặt là khí sắc ôn hoà.
"Thật sự chỉ là một tuồng kịch sao?" Gió nhẹ phất qua cửa sổ xe, cuốn rèm che.
Nữ tử trong kiệu u buồn, ánh mắt ảm đạm đã mất đi ánh sáng.
"Tam Nương hà tất lo cho loại người này.
Nếu lúc trước hắn có lòng đã sớm tới cửa cầu hôn, sao phải đợi đến bây giờ Quan gia ban hôn, muốn từ chối cũng không được.
Ngươi nhìn bộ dáng đắc ý hiện giờ của hắn mà xen." Người trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa bên cạnh trơ trẽn nói.
"Sao Nhị ca lại biết, chuyện gì xảy ra sau thánh chỉ ban hôn?"
Triệu Duẫn Ngôn kéo dây cương, lắc đầu nói: "Trưởng huynh đã đi đưa Huệ Ninh công chúa..." Lần này con cháu hoàng thất đi đưa dâu rất đông.
Dựa theo quan hệ, Sở Vương là đại ca ruột của Hoàng đế, Triệu Duẫn Ngôn vốn nên ở trong đội ngũ thân thích đi đưa Tam công chúa.
Cố Tam Nương ngồi trong kiệu, cười lạnh nói: "Nếu ta là người yếu đuối như vậy, sớm đã chết trên đường đi lưu đài."
"Ngươi là nữ nhi duy nhất của phủ Sở Vương chúng ta, muốn loại nam nhân nào trong thiên hạ mà không có?"
Lời Triệu Duẫn Ngôn nói đã chạm đến vết thương lòng của Cố Tam Nương: "Tư sinh nữ (con gái ngoài giá thú)..." Lại cười lạnh một tiếng: "Thật là buồn cười."
Từ khi nhập sĩ làm quan đến giờ, Đinh Thiệu Đức và bộ dáng ăn chơi trác táng trước đây hoàn toàn như hai người khác nhau.
Hoàng đế đãi tiệc, âm thầm dặn dò hai vị phò mã.
"Nguyên Dung cũng là ái nữ của ta, từ nhỏ đã vào núi học Đạo, nay vừa trở về lại phải gả cho ngươi.
Tuy rằng ham chơi chút, nhưng tính tình không xấu, là người lương thiện, ngươi phải có trách nhiệm nhiều hơn, che chở nàng nhiều hơn."
Đinh Thiệu Đức ngẩn người, giương mắt nhìn vị nhạc phụ hiền từ trước mắt.
Rõ ràng từ rất lâu trước đây ông ấy đã có ý gả đứa con gái tính tình điêu ngoa này cho nàng.
Đinh gia bốn đứa con trai nếu đều nhập sĩ cầm quyền sẽ là mối hoạ lớn.
Hoàng đế gả một công chúa qua đây vừa có thể kết thân vừa có thể kiềm chế Đinh gia.
Trưởng nữ hắn không nỡ, nhưng trưởng tử Đinh gia chỉ nguyện cưới Huệ Ninh công chúa, nghĩ tới nghĩ lui ông ấy lại nhìn trúng nàng.
Vì vậy lúc Tam công chúa tự mình đến cầu xin, ngày hôm sau liền ban thánh chỉ, ngay cả cơ hội cho Đinh gia giảm xóc cũng không có.
"Thần, ghi nhớ."
Quan nội thị áo tím dẫn Đinh Thiệu Đức đi xuyên qua hành lang bên ngoài tiến vào hậu cung, đến Khâm Minh Điện.
Đỗ thị là Quý Phi, chức vị này được phong là nhờ mẫu bằng nữ quý, chỉ dưới Hoàng Hậu một bậc.
Hôm nay là ngày đại hôn của hai vị công chúa, nghi thức giống nhau.
Lúc Thái Thường Tự chuẩn bị đồ cưới vốn nên phân chia trưởng ấu, đích thứ (con của vợ cả và con vợ lẽ), nhưng từ bé Triệu Tĩnh Xu đã bị đưa vào Đạo quan, Hoàng đế cảm thấy thua thiệt nàng, nên đã hạ chỉ tấn phong Vệ Quốc Công Chúa, trừ chưa ban phủ, những đồ vật khác đều chuẩn bị giống như Đại công chúa.
Ngàn Ngưng nâng một nữ tử mặc váy hoa ra điện.
"Tam cô nương nhà chúng ta, còn đẹp hơn cả Đại cô nương."
Ngàn Ngưng trêu chọc nói: "Phò mã gia cũng đừng nên mất hồn vào lúc này, bởi vì mặt trời xuống núi hôn lễ mới bắt đầu nha."
Đinh Thiệu Đức nhìn chăm chú vào Triệu Tĩnh Xu trong bộ phượng bào lộng lẫy, nhận lấy dải lụa đỏ từ tay ma ma, hai mắt lập loè ánh sáng: "Trong mắt điện hạ hiện giờ là Quý Hoằng."
Cung nhân hộ tống các nàng đến chỗ đội nghi thức, phò mã và các võ quan đứng chờ một bên, hai vị công chúa bị các phi tầng hậu cung vây quanh.
Đỗ thị đã khóc cả đỏ mắt, chỉ vừa đón con gái về không bao lâu giờ lại phải gả thấp ra ngoài.
Hôn sự này lúc Triệu Tĩnh Xu trở về từ Quốc Tử Giám từng nói qua với nàng, nhưng Đỗ thị lấy lý do Đinh Thiệu Đức không học vấn không nghề nghiệp lập tức từ chối.
Ai ngờ sau kỳ thi mùa xuân Đinh Thiệu Đức một lần trúng cử, oanh động toàn Đông Kinh, sau lại được Hoàng đế trọng dụng Đỗ thị mới thay đổi cái nhìn.
Mấy ngày trước Đỗ thị đã liên tục dặn dò vài lần, nhưng vẫn không yên lòng, lại kéo nàng sang một bên rưng rưng, tiếp tục căn dặn: "Tuy là công chúa, nhưng gả đi rồi phải theo phu quân.
Trong nhà hoà thuận nữ tử mới có thể sống yên.
Tuy có cha ngươi làm chủ, nhưng không thể để mất lòng gia đình chồng.
Ta vốn cho rằng hắn là kẻ bất tài, nhưng giờ nghĩ lại..." Đỗ thị lăn lộn hậu cung tranh đấu mấy chục năm, sớm đã nhìn thấu lòng người, chỉ sợ là Đinh Thiệu Đức cố ý giả vờ ăn chơi trác táng, gả cho người lòng dạ thâm sâu như thế, nàng chỉ lo cho con gái mình.
Nhưng dù sao hiện giờ hai người bọn họ cũng đã là phu thê, nàng khó mà nói gì con rể mình, chỉ có thể dặn dò Triệu Tĩnh Xu: "Có lẽ hắn sẽ không đối xử tệ với ngươi.
Nhưng sau này ngươi vẫn nên để ý, quản thúc hắn nhiều hơn, ngàn vạn lần không được để hắn dây dưa với những tiểu thư nơi hoa liễu kia."
Kỳ thật Triệu Tĩnh Xu cũng không quan tâm cuộc hôn sự này.
Nàng chỉ muốn mau mau rời khỏi hậu cung, không còn bị nơi cung đình đại nội ràng buộc, vì thế gật đầu đồng ý: "Nữ nhi đã biết."
Đinh Thiệu Đức nâng nàng lên xa giá, bên ngoài thời tiết nóng bức, tay nàng lòng nàng lại lạnh căm: "Tâm điện hạ hiện giờ lại không phải Quý Hoằng."
Lời nàng nói trước lúc ra cửa và hiện giờ làm Triệu Tĩnh Xu sững sờ: "Mắt có thể nhìn vạn vật, nhưng trong lòng chỉ có thể chứa một người." Nàng lại ngẩn ra, mới nhớ tới Quý Hoằng là tự của người trước mắt, ngập ngừng hỏi: "Ngươi...!là có ý gì?"
Đinh Thiệu Đức nhếch môi, nhắm mắt lại ôn nhu lắc đầu nói: "Sắp đến giờ rồi."
Đội lễ nhạc bắt đầu tấu lên, trên tường thành pháo hoa bốc cháy nổ vang giữa trời.
Đội nghi thức khởi hành từ cổng điện Tuyên Đức vẫn luôn đi về phía Nam, dọc theo đường lớn mà diễu hành.
Phía sau đội ngũ hoàng thân quốc thích, quan viên cùng gia quyến đưa dâu là mấy chục cỗ kiệu, đều do cấm quân triều đình khiêng.
Trên kiệu là của hồi môn Thái Thường Tự đã đặt mua từ một tháng trước.
Sau khi đặt mua trình cho Tể Tướng tự mình xem xét, liệt kê rõ trình cho Hoàng đế.
Gió chiều lướt qua sông Biện Hà, mang theo một luồng không khí thanh tân từ bờ sông thổi vào phủ phò mã, dừng lại trong xa giá.
Đội nghi thức cùng đội đưa dâu kéo dài đến vài dặm, khiến con phố chật nít cả người không còn chỗ chen chân.
Thảm đỏ được trải dài từ chân xa giá vào đến tận phủ.
Đinh Thiệu Đức xuống ngựa đỡ nàng xuống xe.
Giày tơ vàng thêu hoa giẫm lên mặt thảm mềm mại, tạo thành những dấu chân nhợt nhạt.
Cung nữ đứng đối mặt Triệu Tĩnh Xu, cầm một tấm gương.
Yên ngựa, tấm lót, cân được đặt trên thảm đỏ, cung nữ cầm gương lùi lại dắt tay nàng bước qua.
Sau khi vào phủ chờ người đưa đến tân phòng.
Hôn lễ cử hành trong phủ phò mã nên công chúa không cần hành lễ với cha mẹ chồng, các nghi thức còn lại cũng không khác gì các gia đình bá tánh bình dân bên ngoài.
Sau khi tân nương vào phòng, tiếp theo là tiệc rượu, tiệc "chín trản" do Hoàng đế ngự ban.
Bồi rượu, cũng là để con cháu tông thân Triệu thị làm quen với vị phò mã này.
Tương lai vào triều làm quan hoặc dự tiệc cùng nhau cũng không đến mức xấu hổ vì không biết mặt nhau.
Tiễn con cháu hoàng thất đi, Đinh Thiệu Đức đã uống không ít rượu, choáng váng.
Nhưng khách trong phủ còn rất nhiều, mỗi người đều phải uống ba ly.
"Dượng ~"
"Ha ha ha." Nàng kêu một tiếng dượng làm Lý Tuân Úc bật cười sang sảng.
Hắn là phò mã của Trưởng công chúa, cũng là một trong những thân thích góp mặt trong đội ngũ đưa Tam công chúa lần này.
"Lúc ra cửa nương tử đã dặn ta chuyển lời, nói ngươi phải đối xử tử tế với Nguyên Dung nhà chúng ta."
Đinh Thiệu Đức cười: "Đạo tề gia, sau này còn phải lãnh giáo dượng nhiều hơn."
"Đạo tề gia?" Lý Tuân Úc ôn hoà nhìn nàng, híp mắt cười nói: "Phàm là đặt nương tử lên đầu, luôn đúng."
Sắc trời dần tối, nến đỏ trong phủ phò mã đã được thắp lên.
Tân lang đầu đội mũ ngồi ngay ngắn trên ghế giữa chính đường, còn lại ghế dựa đặt trên bậc thềm, ý chỉ "ngồi cao".
Bởi vì không có bà mối nên trước là mời Thái Thường Tự Khanh uống một ly, sau đó mới mời các mợ và dì.
Đám cô dì thường ngày không liếc nàng một cái giờ lại cười vui hớn hở nhận lấy rượu mời, hơn nữa còn lôi kéo làm quen nói những lời dễ nghe.
Đinh Thiệu Đức cũng chỉ cười cho qua.
Sau dì là mợ, Tiền thị vợ của Đinh Thiệu Văn, Vương thị vợ của Đinh Thiệu Võ.
Nhìn cây trâm ngọc loá mắt trên đầu Tiền thị, Đinh Thiệu Đức đem rượu đổi thành