: Một khúc tái ngoại kiêu hùng
Người Hán sùng văn, dân du mục ở vùng biên giới lại thượng võ, ngay cả dáng múa của nữ tử cũng ít đi vài phần mềm mại, nhiều hơn vài phần hiên ngang.
Giữa sảnh tiệc của phủ Tây Bình Vương tất cả vũ nữ đồng loạt lui ra, một nữ tử đeo khăn che mặt dáng người thướt tha bước vào.
Không biết là ai vỗ tay, chỉ thấy âm thanh vừa dứt mấy tên hộ vệ đeo loan đao nâng sáu chiếc trống to vào, đặt vòng quanh sân khấu tạo thành một vòng tròn.
Đợi trống da xếp xong, tiếng nhạc đệm cũng ngừng lại.
Lúc này chỉ còn lại tiếng động của cầm huyền và nhạc khí.
Nghe giai điệu, không giống Đường luật, cũng không giống Tống âm, ngược lại mang theo phong tình dị vực nồng đậm.
Ống tay áo của nữ tử dài bằng hai người, giống như quần áo của con hát trong vườn Lê Viên, nhưng nhìn kỹ lại khác nhau một trời một vực.
Bên dưới bàn chân để trần, mắt cá chân trắng nõn cùng cốt cách xương mảnh mai nhẹ nhàng dán lên bề mặt thảm thêu, không khỏi khiến các lão thần đọc sách mấy chục năm tư lịch thâm hậu xấu hổ sôi nổi cúi đầu.
Mấy quan viên mặc Công phục đỏ ngồi sau khẽ kề tai nói nhỏ: "Nữ tử sao có thể tùy tiện bại lộ như thế, huống hồ nàng còn phải nhập Đại Tống ta làm con dâu hoàng thất!"
Vài ly rượu xuống bụng, nữ tử trước mắt bắt đầu sải bước, tà áo dài phất lên, tiếng trống cũng theo đó vang lên, chặt chẽ mà không loạn, nhanh mà không mất nhịp.
Không chỉ cảnh đẹp ý vui mà âm thanh linh động còn lọt vào tai chạm đến lòng người.
Điệu múa này, cực kỳ khí khái, phô bày rõ ràng nhu, cương, cùng ngạo khí của nữ tử.
Lý Thiếu Hoài buông ly rượu, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: "Chư vị từng nghe, nhập gia tùy tục?"
"Tự xưng là người của ban lễ nghi mà ngay cả hai chữ tôn trọng cũng bắt người khác phải dạy sao!"
Nghe nàng nói, hai vị đại thần xấu hổ đỏ mặt, giơ tay cúi đầu nói: "Tư sự dạy đúng, chúng ta hổ thẹn không bằng."
Người tộc Đảng Hạng ngồi đối diện thấy bọn quan viên triều Tống khinh thường thậm chí có thái độ dè bỉu, nén giận nói: "Bọn người Tống này thật ngu ngốc, uống ly rượu cũng phải câu thúc như vậy."
Tay áo dài đánh vang mặt trống cuối cùng, dư âm còn văng vẳng bên tai, người đầu tiên vỗ tay chính là sứ thần Đại Tống.
Ban đầu chỉ có một người, lát sau tất cả quan viên Đại Tống đồng loạt nối gót theo sau.
Thân tín bưng rượu đã được chuẩn bị sẵn tới, nữ tử rót đầy một ly.
Rượu đỏ chảy vào chén bạc, nàng cầm chén đi chân trần đến gần Lý Thiếu Hoài.
Mới vừa đến gần còn chưa đứng yên đã bị võ tướng bên cạnh Lý Thiếu Hoài ngăn lại: "Đứng lại!" Điện tiền quân Đô Ngu Hầu là người do Đinh Thiệu Văn phái đến bảo vệ Lý Thiếu Hoài.
"Đây chính là công chúa của Đảng Hạng chúng ta, Tống sự cũng muốn đề phòng sao?" Một người Đảng Hạng ngồi đối diện mất kiên nhẫn quát.
"Quản an tư sự là con rể của Đại Tống ta, thân là hậu duệ quý tộc, há có thể có nửa điểm sai lầm!"
Lời này của Đô Ngu Hầu làm người Đảng Hạng đối diện không dám nói tiếp.
Ý là, Lý Thiếu Hoài là con rể của Hoàng đế mẫu quốc, thân phận cao quý, nếu có sai lầm gì, chỉ sợ sau này Tây Hạ sẽ không còn ngày tháng yên bình.
Lý Thiếu Hoài đứng dậy, ôn hoà nói: "Tướng quân đừng quá khẩn trương, xin mời lui ra, ta tự biết đúng mực."
"Rượu này..." Ý của Đô Ngu Hầu là muốn thử rượu, đảm bảo an toàn.
Không đợi hắn nói xong, nữ tử liếc mắt phượng nâng chén nuốt rượu vào, làm mấy người trước mặt sửng sốt ngây người.
Thì ra là một người Đảng Hạng hiểu được tiếng Trung Nguyên.
Lý Thiếu Hoài liền chắp tay hổ thẹn nói: "Hôm nay may mắn được xem màn biểu diễn của quận chúa, quả thật là vinh hạnh của hạ quan."
"Người Hán các ngươi vẫn luôn xoắn xuýt như vậy, thật không thú vị, đáng tiếc ly rượu nho này, ngươi không còn cơ hội uống!"
"Đúng vậy, quận chúa là người hào sảng, tự nhiên khác với người Trung Nguyên câu nệ như chúng ta."
"Người Hán các ngươi quy củ thật nhiều, nữ tử cũng không được cưỡi ngựa có phải không?"
Không có quy định nào không cho nữ tử cưỡi ngựa, nhưng nữ nhi của các gia đình khá giả bình thường ra khỏi cửa còn khó, mà dù có ra cửa cũng có kiệu to đưa rước.
Cưỡi ngựa vẫn có thể, nhưng nữ tử vốn phải giữ đức, nếu phóng ngựa rong ruổi như nam nhân ngoài thảo nguyên chỉ sợ là chưa đến hôm sau đã có lời đồn truyền khắp Đông Kinh.
"Đại khái là như vậy, nhưng hạ quan cho rằng, lễ giáo trói buộc ngược lại sẽ khiến con người đánh mất thiên tính."
Nữ tử đặt ly rượu xuống, quét mắt một vòng các quan viên Đại Tống, lại quay sang nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài hồi lâu: "Quả nhiên, trong đám người này ta chỉ thấy ngươi tương đối thuận mắt."
"..."
Đại Tống, thành Đông Kinh.
Đứng ở hành lang Đông Bắc Phong Nhạc Lâu nhìn xuống có thể thấy sông Biện Hà vắt ngang Khai Phong phủ.
Biện Hà chảy vào ngõ Điềm Thủy, người ngựa thường xuyên ra vào ngõ nhỏ, dừng lại, rồi đi.
"A, ta còn nói khi nào ở thành Đông Kinh này lại xuất hiện một vị Triệu Quân đại nhân mà ta không biết!" Cố Tam Nương hờ hững nhìn thiếu niên mảnh mai bên cạnh: "Hoá ra Quân, thật đúng là quân!"
Triệu Uyển Như không dao động, bình tĩnh hỏi: "Ta nên gọi ngươi là gì?" Cố Tam Nương lớn tuổi hơn nàng: "A tỷ?"
Cố thị xanh mặt cười lạnh đáp: "Đường đường Huệ Quốc công chủ, lại muốn gọi một ca kĩ lầu xanh là A tỷ sao?"
"Ca kĩ?" Triệu Uyển Như cười nhạt: "Ta đã hỏi chưởng quầy Phong Nhạc Lâu, thân tịch của ngươi trước giờ đều không ở Phong Nhạc Lâu!"
Cố thị khẽ nhíu mày liếc Triệu Uyển Như.
Nghi ngờ đều viết lên hàng mi, lại không mở miệng, hẳn là đã có đáp án trong lòng.
Triệu Uyển Như lại tiếp tục nói: "Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ A tỷ cũng sẽ trở thành công chúa được bá tánh Đại Tống tôn sùng."
Cố thị cười đến đáng thương: "Nếu là như thế, e rằng trên đời này sẽ không còn ta nữa." Nàng rũ mắt, ảm đạm nói: "Nếu là như thế, thì tốt biết bao!"
"Mặc kệ nói thế nào, Sở Vương và cha ta cũng là huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra.
Ngươi là con của Sở Vương, cũng là..."
Con ngươi ảm đạm hiện lên vẻ sâu kín, tịch mịch và ảm đạm: "Đủ rồi, ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người họ Triệu các ngươi!"
Theo tin từ thám tử gửi về, cộng thêm hiện giờ nói chuyện với nhau Triệu Uyển Như phát hiện Cố thị này không phải kẻ đầu đường xó chợ, khác với những nữ tử bình thường.
Nàng không thể nói rõ là cảm giác này là gì, rõ ràng đáng thương, lại làm người ta không thể sinh ra nửa phần thương tiếc.
Từ trước đến nay nàng không thích bị người cự tuyệt, liền sửa thái độ kẻ bề trên lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn cuốn vào chuyện của Triệu gia, vậy còn chuyện của hắn thì sao?"
Triệu Uyển Như lại cầm lấy cây trâm kia: "Tứ Lang Đinh gia, Tam phò mã Đại Tống, Đinh Thiệu Đức."
"Ngươi dám?" Hoa đào khắc trên cây trâm như đâm vào mắt nàng, Cố thị hoảng sợ.
"Có gì không dám?" Triệu Uyển Như lạnh lùng nói: "Hắn dám vào triều đình, chính là vào trong túi ta.
Cho dù hắn là phò mã, ta cũng có biện pháp khống chế.
Muốn hắn từ đây biến mất khỏi Đại Tống, chỉ cần ta nói một tiếng, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Lời đe doạ sắc bén này không khỏi làm Cố thị suy nghĩ sâu xa cùng lo sợ trong lòng.
Nỗi sợ này đến từ tình yêu chôn sâu dưới đáy lòng, cùng với trải nghiệm của nàng trước đây.
Hoá ra quyền lực, thật sự có thể khống chế mọi thứ!
"Ngươi muốn ta làm gì?"
Linh Châu, phủ Tây Bình.
Nữ tử cởi khăn che mặt trước mặt Lý Thiếu Hoài, khiến một đám quan viên Tống triều phía sau nhìn đến sững sờ, chỉ Lý Thiếu Hoài dường như vẫn bình thường.
Những nữ tử "diễm như đào lý" vốn đã thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng từ nhỏ.
Cô nương này chỉ là có gương mặt đặc biệt một chút, đại khái cũng giống như những nữ nhân Tây Hạ ngoài kia, ít nhất trong mắt Lý Thiếu Hoài là vậy.
Nữ nhân dị vực, mặt mày luôn mang theo vài phần quyến rũ câu người, cũng như những nữ nhân nùng trang diễm mạt ở Phàn Lâu.
"Đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng, quả nhiên danh bất hư truyền."
Khiến các quan đại thần giật mình còn ở phía sau, năm rồi các nước biên cảnh phái sứ thần đến bái phỏng Đại Tống đa phần đều là nam sử, cho dù có nữ tử, phần lớn cũng là hiến cho quân vương hưởng dụng.
Ở phủ Bình Tây mấy ngày nay, bọn họ xem như được mở rộng tầm mắt.
Ngoại thành phủ Bình Tây là vùng thảo nguyên rộng lớn, có thể thường xuyên bắt gặp dê bò tuấn mã.
Dưới bầu trời xanh khoáng đạt, vô số nam nữ phóng ngựa phi như bay.
Đã đến Tây Bắc, nam tử thảo nguyên vốn thiện cưỡi ngựa bắn cung, tự nhiên không thể thiếu tiết mục săn bắn.
Tất nhiên Lý Đức Minh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội phô trương vũ lực của người Đảng Hạng này, nên đã tỉ mỉ sắp xếp một cuộc đi săn.
Các loại thú săn đã được chọn mua ở chợ từ trước, chọn ra mấy công tử thế gia võ công tốt nhất tham gia săn bắn.
Rèm che được dựng trên một đồng cỏ bằng phẳng, gió quát tới từ phương Bắc tàn sát bừa bãi, thổi loạn đầu tóc những đứa con thảo nguyên.
Cờ to viết hai loại chữ tung bay trên nền trời xanh.
Trên đài chủ toạ Lý Đức Minh đang dùng tiếng Tiên Ti nói chuyện.
Người phiên dịch đứng bên cạnh Lý Thiếu Hoài giúp nàng chuyển ngữ từng câu từng chữ: "Gió Bắc nổi, người Đảng Hạng chúng ta..." Đột nhiên không biết từ chỗ nào nhảy ra một đứa bé ba bốn tuổi, đầu trọc lốc chỉ chừa hai bím tóc hai bên.
Đứa bé mặc áo gấm, hai mắt tròn xoe đen lúng liếng nhìn chằm chằm chiếc mũ trên đầu Lý Thiếu Hoài, vẻ mặt thập phần tò mò.
Lý Thiếu Hoài bị đứa bé mặt tròn tròn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ngạc nhiên hỏi: "Đứa bé này..."
"Hạo Nhi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đứa bé theo tiếng gọi quay đầu lại, có chút rụt rè, dùng giọng trẻ con non nớt gọi: "Cữu."
Lúc này Lý Thiếu Hoài mới chú ý tới một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng trước mặt mình.
Không lâu sau, một đám người hầu thị vệ vội vàng đuổi tới dồn dập quỳ xuống xin tha.
Ngôn ngữ của bọn họ Lý Thiếu Hoài nghe không hiểu, liền hỏi thuộc hạ: "Bọn họ có quan hệ gì?"
"Bẩm Tư Sự, đứa nhỏ này là Lý Nguyên Hạo, con vợ cả của Bình Tây Vương, người vừa rồi là cậu của nó."
Trong tư liệu thu thập về Lý Đức Minh mà Nguyên Trinh đưa cho nàng có viết vương phi hiện giờ của hắn là Mộ thị, người thuộc tộc Khương Vệ, một đại tộc Đảng Hạng thuộc vùng Bạc Hạ.
Trong đó còn nhắc đến người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi hiện giờ chính là đệ đệ của vương phi - Vệ Mộ Sơn Hỉ.
"Hãy tận hưởng món quà thảo nguyên ban cho người Đảng Hạng chúng ta."
Vệ Mộ Sơn Hỉ sai người đưa Lý Nguyên Hạo đi sau đó trừng Lý Thiếu Hoài một cái tung người lên ngựa, nắm dây cương rời đi.
Ánh