: Nước sông Hoàng Hà đến từ trời cao
Chung trà bằng sứ men xanh đè lên một tấm bản đồ da dê, Đô Ngu Hầu chỉ vào Hà Trung phủ nói: "Trạm dịch từ các nơi về báo, hiện giờ bão tuyết hoành hành, đường núi đều bị bão tuyết lấp kín, con đường có thể đi được lại cực kỳ hiểm trở, hơn nữa trên đường thường xuyên có đạo tặc lui tới." Lại lần lượt chỉ vào mấy con đường quanh núi, nói: "Từ khi triều ta thành lập đến nay nạn sơn tặc cướp núi chưa từng dừng lại, càng đàn áp bọn chúng càng lộng hành."
Đô Ngu Hầu tạm dừng, nhìn Lý Thiếu Hoài, hạ giọng nói: "Theo tin từ Đông Kinh truyền đến, ý của Điện Soái là muốn đi...đường thủy.
Hắn sẽ đón chúng ta ở bờ Bắc sông Hoàng Hà."
"Đường thủy sao?" Lý Thiếu Hoài nhìn điểm trung chuyển ở cuối sông Hoàng Hà mắt đột nhiên sáng lên.
Hiện giờ bọn họ ở nơi này là Hà Trung phủ, trận tuyết này sẽ kéo dài đến tận cuối năm, đội ngũ đi đi dừng dừng đến nay mới tới được Hà Trung phủ bên bờ sông Hoàng Hà.
"Mùa Đông gió Tây thổi mạnh, đường thủy lại kéo dài từ Đông chạy dọc theo bờ Tây Kinh đến tận Khai Phong Phủ.
Nếu không có gì sai sót, cuối xuân này chúng ta đã có thể về tới Đông Kinh."
Đi đường thủy xuôi theo chiều gió đương nhiên sẽ nhanh hơn đường bộ, nàng lại có vẻ do dự: "Hiện giờ đã là giữa Đông, mưa tuyết đan xen, đường thủy tuy nhanh, nhưng sóng trên sông lớn, Hoàng Hà hiểm trở, có phải không ổn không?"
"Lo lắng của Tư Sự không phải không có lý.
Hoàng Hà tuy hiểm, nhưng hiện giờ nghề đóng thuyền phát triển, tàu thuyền của tư nhân đôi khi còn tinh xảo hơn triều đình.
Tuy đa phần các xưởng đóng thuyền lớn đều ở Giang Nam, nhưng ở vùng Trung Hà này cũng có một xưởng nổi tiếng, chuyên đóng tàu cho dân bản địa." Đô Ngu Hầu sai người lấy vài tấm bản vẽ tới: "Tư Sự mời xem."
Trên bản vẽ là nhiều mẫu thuyền khác nhau, vừa nhìn vào có thể hiểu ngay cấu tạo.
"Dân gian có thể tự đóng thuyền thật sao!"
"Đúng vậy, dù không có gió Tây, bằng chiếc thuyền này chúng ta cũng có thể di chuyển nhanh hơn đường bộ.
Hạ quan đã hỏi Tri phủ Hà Trung, tất cả tàu thuyền tư nhân đều phải được quan phủ kiểm tra, chỉ được thông qua mới có thể sử dụng."
Lý Thiếu Hoài không khỏi liếc nhìn vị Đô Ngu Hầu có gương mặt rám nắng bên cạnh: "Vậy thì theo ý tướng quân, đi đường thủy đi.
Lộ trình thay đổi, ta phải viết phong thư gửi về nhà báo bình an mới có thể lên đường."
Đô Ngu Hầu cười nói: "Phò mà và công chúa tình cảm khắng khít, hạ quan hiểu.
Nếu Tư Sự đã đồng ý, hạ quan sẽ viết thư hồi âm cho Điện Soái."
"Được."
Từ lộ trình đường bộ đi thẳng về hướng Đông ban đầu, sau khi bàn bạc đoàn người tiếp tục nam hạ đến Hoàng Hà, sau đó đi đường thủy đến Tây Kinh Nam Hà phủ, lại từ Tây Kinh đi thẳng về Khai Phong.
"Đổi lộ trình?" Triệu Uyển Như giằng mạnh chung trà bằng sứ men xanh trong tay xuống, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
Nàng nhíu hàng mi thon dài nhìn Trương Khánh.
"Vâng, hẳn là phò mã đã viết thư về, nhưng mùa Đông càng lúc càng lạnh, có lẽ thư còn đang trên đường." Trương Khánh đem một tấm bản đồ bằng lụa tới, lau sạch nước trên bàn, chỉ vào vùng trung du Hoàng Hà nói: "Bọn họ sửa đi đường thủy."
"Gió Tây đang thổi mạnh, không biết nước sông Hoàng Hà chảy siết sao?"
"Lần này trong số quan viên đi theo phò mã có người tinh thông quan sát khí hậu ở Tư Thiên Giám, cũng có thám báo am hiểu đường núi, cùng với rất nhiều thủy quân giỏi bơi lội, tất nhiên là biết."
"Biết còn chọn đi đường thủy!"
"Là phò mã...!đồng ý."
"Nàng ấy nghĩ gì vậy, làm vậy chẳng phải rối loạn toàn bộ kế hoạch ban đầu sao, cũng không an toàn!"
"Có lẽ là phò mã nóng lòng về nhà.
Mật thám báo về nói phò mã nhờ hắn chuyển lời, mong cô nương ngài không cần lo lắng, hết thảy phò mã đều đã có an bài, còn lại, có thể tùy cơ ứng biến."
"Thôi, giảm tổn thất đến mức tối thiểu là được!" Hiện giờ người của nàng đều ở Đông Kinh, tuy không thể tự mình đến đó, nhưng nàng không thể làm được loại chuyện "tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh."
"Vâng."
Triệu Uyển Như thở dài một hơi: "Ta làm vậy xem như hành động của tiểu nhân đi!"
Trương Khánh lắc đầu nói: "Tuy đáng tiếc, nhưng bọn họ là cam tâm tình nguyện bán mạng vì cô nương.
Cũng là do Đinh Thiệu Văn người này quá xảo trá, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều làm đến không lọt ra sơ hở nào.
Lấy ác trị ác, tấm lòng của cô nương, sau này bọn họ sẽ hiểu."
Triệu Uyển Như xoa trán, giọng điệu hơi ôn hòa chút: "Lại Bộ bên kia nói Tri Châu tân nhiệm của Nghi Châu - Lưu Vĩnh Quy vừa nhậm chức đã có công bình ổn bạo loạn ở phía Nam, vì vậy được triều đình hạ chiếu khen thưởng."
"Vâng, tuy Giang Nam cũng có tuyết, nhưng khí hậu vẫn tốt hơn Trung Nguyên rất nhiều.
Lưu Vĩnh Quy vốn là người ở phủ Giang Lăng nhờ siêng năng mà được phái đến Quảng Nam, nhận được điều nhiệm liền ngựa không ngừng vó lên đường, Quan gia cũng khen hắn là người tài ba."
"Hắn là người được Đinh Thiệu Văn tiến cử trước khi rời Đông Kinh." Triệu Uyển Như nhìn Nghi Châu xa ở Tây Nam: "Nơi này cách Đông Kinh mấy ngàn dặm, nếu xảy ra chuyện gì, sợ là phải nửa tháng sau mới nhận được tin, ngươi giám sát chặt chẽ cho ta."
"Vâng."
Nhìn chín khúc sông Hoàng Hà, lại nhớ mấy năm trước nàng cũng từng đến Hoàng Hà nhìn thấy lớp bùn vàng dày đặc giữa lòng sông, biết người ngã vào đó dù bơi giỏi đến đến đâu cũng khó mà có đường sống, lại không yên tâm hỏi: "Địa thế sông Hoàng Hà, ngươi nắm rõ không?"
Trương Khánh gật đầu: "Lúc còn bé từng theo cha ngồi thuyền từ Hà Trung phủ đến kinh đô.
Đoạn từ Tây Kinh đến Trịnh Châu này hai bên bờ là Thập Vạn Đại Sơn, hiện giờ tuyết lớn, hẳn là trên núi đã có tuyết đọng."
"Thập Vạn Đại Sơn..." Triệu Uyển Như nhíu mày: "Nàng đã nghĩ kỹ muốn đi đường thủy sao!"
Dường như Trương Khánh cũng hiểu ra gì đó: "Cô nương, có phải rủi ro quá lớn không, phò mã muốn lấy thân mạo hiểm."
"Chỉ có thể tương kế tựu kế, ta không thể giữ Đinh Thiệu Văn.
Hiện giờ hắn còn chưa phát hiện địch ý của ta, chỉ cho rằng phò mã cản đường hắn nên mới nổi lên sát tâm, nếu để hắn biết được ý đồ của ta, chỉ sợ Khôn Ninh Điện cũng không được bình yên!"
"Đã nổi lên sát tâm, sao có thể giữ lại! Chẳng qua..." Nàng không yên lòng: "Phái thêm nhiều người bên đây qua đó đi, tất cả ám vệ bên người ta đều phải phái đi."
Trương Khánh sửng sốt, chợt đáp: "Tuân lệnh!"
Đi được vài bước lại quay đầu, khom người nói: "Thần cũng ở trong nhà chuẩn bị, xảy ra chuyện gì lập tức đến Tây Kinh, để Vân Yên và Thu Hoa ở lại bảo vệ cô nương!"
Trương Khánh là thị vệ của nàng, cũng là thần tử trong triều, thậm chí là huynh trưởng, an toàn của nàng là ưu tiên hàng đầu với hắn, hắn đã nói như thế, Triệu Uyển Như cũng không tiện phản bác, chỉ phải gật đầu đồng ý: "Được."
Cuối năm Bính Ngọ, trong cung giăng đèn kết hoa đón mừng năm mới.
Triều đình được nghỉ, quan viên có thể về nhà đoàn tụ với người thân.
So với năm rồi, năm nay xem như là năm bình đạm nhất.
Không có Lễ Đại Triều cũng không có Đông Chí, trong cung chỉ làm gia yến.
Tân niên năm nay cũng không có triều thần tụ tập hàn huyên, đối với bá tánh thành Đông Kinh mà nói, ngày bình đạm như vậy là tốt nhất.
Thành Đông Kinh sẽ không vì sứ thần các nước tiến vào mà trở nên đông đúc, nhưng không vì vậy mà Đông Kinh kém phần náo nhiệt.
Quan trọng nhất chính là, người ở tha hương cũng sẽ về nhà.
Pháo hoa bay lên nổ tung cuối chân trời, trên gương mặt trắng nõn ánh lên màu sắc sinh động của pháo hoa, nhìn con gái đang ngẩn người ngắm pháo hoa nở rộ cuối trời Tây, Lưu Nga mở miệng: "Vừa rồi trong bữa tiệc ngươi cũng thất thần."
Pháo hoa tàn, ánh sáng bị bao phủ bởi vạn ngọn đèn trong cung, đại nội lộ ra một màu đỏ vui mừng.
Lúc này trên mặt các nàng cũng ánh lên màu đỏ rực, bởi vì dưới chân là một chậu than hồng.
"Hắn gửi thư có nói khi nào trở về?"
"Bọn họ đi đường thủy, thời tiết vừa tốt lên mấy ngày nay, phỏng chừng hiện giờ còn ở Hà Trung phủ, chờ đến Tết Thượng Nguyên có lẽ sẽ đến Tây Kinh." Tây Kinh là vùng lân cận kinh đô, nghĩa là đã cách kinh thành không xa.
Lưu Nga nhíu mày, dường như có chút hối hận: "Sao đi lâu như vậy..."
"Thánh thượng đến!" Giọng nói nhu hòa, nhưng không phải nữ nhân.
Nữ quan nội thị sải bước lên bậc thang, nhắc nhở nói: "Thánh nhân, Quan gia tới."
Chủ nhân lớn nhất của tòa cung điện này tới, Lưu Nga và Triệu Uyển Như liền ngồi dậy hành lễ.
Triệu Hằng cởi hoàng bào thay thường phục, tựa như những phụ thân trong các gia đình bình thường khác ở Đông Kinh, cười tủm tỉm phất tay.
Nội thị đem một chiếc ghế bọc lông thỏ đến, Triệu Hằng liền ngồi xuống cạnh lò than.
"Cha..."
"Ngồi đi, đừng ngạc nhiên, ngày mai là mồng một tháng giêng, ta đến là để ăn giao thừa đón Tết với hai mẹ con!" Hơ bàn tay nổi lên vết chay trên chậu than hồng, xoa vào nhau nói tiếp: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, chọn lúc cuối năm cử hắn đi sứ, ủy khuất ngươi!"
Triệu Uyển Như ngồi bên cạnh phụ thân, với nàng mà nói