Tác Phi nhìn Samuel, trong lòng yên lặng rơi lệ.
Một người là gà bệnh ôm theo một cái túi không gian lưu trữ da lông xương thú, một người là Ma tộc cường hãn cầm trong tay Tu La nhận vừa chém chết một mãnh thú cấp bảy.
Ai sống ai chết còn cần suy nghĩ sao?
Không không, có lẽ cũng không tuyệt vọng như vậy – Tác Phi tự an ủi mình. Cậu chính là người được xuyên qua, đã biết trước vận mệnh hai người, nhưng Samuel không biết, cho nên sẽ không nghĩ đến chuyện hai người phải ngươi chết ta sống.
Lợi dụng ưu thế này, không chừng cậu có thể dùng trí tuệ để lừa thiếu niên Ma tộc kia!
Người không vì bản thân thì trời chu đất diệt. Tác Phi nhất thời cảm thán: Thiếu niên, có trách thì trách vận mệnh của ngươi — Tác Phi đồng học não bổ hơi bị nhiều rồi.
Một trận gió lạnh thổi tới, lá cây sàn sạt rung động. Đây là điềm báo đêm sắp tới.
Samuel nhìn về phía Tác Phi, trầm giọng hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Tác Phi sửng sốt, giật mình hoàn hồn. Đm, cậu tự mình ảo tưởng cho cố vô, vấn đề mấu chốt trước mắt là làm thế nào tìm được hang động a. Tìm không thấy động, căn bản không cần Samuel cố sức, cậu cũng đã hít khí độc chết tươi rồi.
Chính là làm sao mà tìm được đây. Thằng nhóc không trượng nghĩa kia chạy mất tiêu rồi, bây giờ một mãnh thú kiếm cũng không thấy. Để cho cậu một mình sờ soạng tìm đường, vận khí tốt đến cỡ nào mới tìm được?
Nhất thời có chút nhụt chí.
Lúc vừa định lên tiếng, Samuel đã đi đến cạnh cậu, vươn tay ra.
Tác Phi có chút không rõ nhìn hắn.
Samuel lại bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan vốn đã xinh đẹp giờ với nụ cười nở rộ nhìn tựa hồ như báu vật được mở ra, sáng rọi đến rực rỡ.
Bạn nhỏ Tác Phi bản tính nhan khống trong nháy mắt bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Samuel nhẹ giọng nói: “Ta mang ngươi đi.”
Tác Phi làm sao quản được hắn nói cái gì, chỉ biết gật gật đầu.
Sau đó chân cậu nhẹ bỗng, rời khỏi mặt đất. Lấy lại tinh thần, Tác Phi liền 囧.
Cậu… Cậu cư nhiên lại bị Samuel ôm… mà còn là ôm công chúa!
Tư thế này đối với một tên già đầu như Tác Phi thì thực quá doạ người a. Tác Phi giãy dụa muốn xuống đất, Samuel lại siết chặt tay, thấp giọng nói: “Đừng động.”
Ngươi nói ta không động ta liền không động hả? Chân của ta không có mọc trên người ngươi! Tác Phi oán thầm, thiệt tình rất muốn nhảy xuống. Đáng tiếc cậu còn chưa làm gì đã bị động tác của hắn làm cho sợ tới mức không dám động.
Samuel ôm lấy cậu, lấy tộc độ cực nhanh di chuyển… Sở dĩ không gọi là ‘chạy’, vì Tác Phi thật tâm không biết có thể dùng từ ‘chạy’ để diễn tả hay không. Tốc độ nhanh thế này, không bay lên nhưng xem ra so với bay còn phấn khích hơn.
Ôm công chúa thì sao chứ. Tác Phi rốt cuộc không oán hận nữa. Đang phi với tốc độ cao mà rớt xuống thì không cần lo tổn hại hình tượng nữa mà trực tiếp bị huỷ dung luôn.
Vì thế, cậu còn đặc biệt thuận theo mà hai tay ôm lấy cổ Samuel. Nhìn nữ tính hay không thì trước mặt sinh tử đều là mây bay.
Không lâu sau, Tác Phi nhìn xa xa thấy được một hang động rộng rãi.
Hiện tại sắc trời vừa tối, vì ngăn trở khí độc, màn nước đã bắt đầu hình thành.
Dù nói là màn nước, nhưng trên thực tế thành phần của nó tuyệt đối không phải là nước, mà là một chất lỏng lam nhạt, tính lưu động rất cao, thoạt nhìn trông như nước.
Chất lỏng này không có bất cứ khả năng gây thương tổn gì, cũng không thể uống, tác dụng duy nhất là tính cách ly siêu mạnh. Nghĩ đến chuyện nó có thể đem khí độc ngăn chặn ở bên ngoài liền có thể tưởng tượng được nó đậm đặc thế nào.
Hai người thuận lợi xâm nhập hang động. Ngoài trời đã tối hẳn.
Tác Phi hít sâu một hơi. Thật sự là quá nguy hiểm. Nếu chậm một bước, không biết nếm thử khí độc của rừng vạn độc là mùi vị gì.
Lại nói tiếp, cậu còn phải làm phiền Samuel. Nếu không phải nhờ hắn, Tác Phi cho dù biết hang động ở đâu, với cặp giò ngắn của cậu chạy thế nào cũng không tới.
Như vậy xem ra Samuel lúc chưa thành niên còn không đạt đến trình độ siêu độc ác?
Đầu tiên là không hút cạn máu cậu, tiếp theo lại trước lúc trời tối cứu Tác Phi một mạng.
Đã không giết người còn cứu mạng cậu, này mà đặt trên người tổng công trong game, quả thực là phá lệ!
So sánh với bạn nhỏ Tác Phi lúc nãy còn tâm hoài bất quỹ* muốn nhân cơ hội muốn mưu sát người ta, thật sự là… thật sự là rất xấu hổ!
*tâm hoài bất quỹ: trong lòng có ý đồ xấu
Tác Phi hổ thẹn. Cậu tuy rằng không phải là thánh mẫu, nhưng cũng không phải là tên tiểu nhân nhỏ nhen ti bỉ.
Samuel trượng nghĩa như thế, cậu cũng không thể lấy ơn báo oán…
Khoan đã!
Samuel làm thế nào mà biết đến hang động này?
Tuy rằng lúc chơi game, phần lớn kịch tình cậu đều lướt qua, nhưng phó bản ở rừng Noor cậu còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Theo lý thuyết, Samuel đi vào rừng cây Noor, đạt được Tu La nhận, giết chết mãnh thú cấp bảy, sau đó ngã xuống đất nghỉ ngơi, tại lúc màn đêm buông xuống, độc khí tràn ngập khắp nơi, trúng vài loại kịch độc, trước cửa tử vong mới hết sức cơ duyên xảo hợp phát hiện hang động rồi sau đó trốn vào…
Theo nội dung này thì Samuel không có khả năng biết được hang động ở đâu nha.
Cậu gặp Samuel là tại lúc hắn giết chết mãnh thú cấp bảy, tức là lúc hắn vừa tiến vào rừng cây Noor, ngay cả việc nó là rừng vạn độc hắn cũng không biết. Nhưng mà… hắn lại có thể dễ dàng tìm được hang động.
Nhìn tư thái ngựa quen đường cũ của Samuel, rõ ràng đây không phải là ngày đầu tiên Samuel ở rừng cây Noor.
Nếu như vậy, Samuel đã đợi ở rừng cây này một thời gian rất lâu.
Cậu chủ quan cho rằng Samuel giết chết mãnh thủ cấp bảy đại biểu cho việc hắn vừa tới rừng cây Noor, nhưng trên thực tế mãnh thú cập bảy mặc dù không nhiều tới mức tổ chức thành đoàn đội đi tản bộ, nhưng tìm được một hai con cũng không phải là việc khó.
Coi chừng đây là lần thứ hai Samuel giết chết Hàn Băng Viêm Thú?
Nếu như vậy, chuyện Samuel biết về hang động này cũng có thể lý giải được.
Cậu rốt cuộc cũng nghĩ thông tại sao Samuel lại lưu lại mạng nhỏ cho cậu, đó là vì cậu thật rất hữu dụng a.
Vậy mà cậu lại cho rằng vị tổng công này lương tâm đàng