Ném lại lời này, Arian lần thứ hai sử dụng một ma pháp trói buộc, ý đồ vây khốn mãnh thú, cho bọn Tác Phi có cơ hội đào tẩu.
Vốn là Tác Phi trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng trước mắt cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Arian dù sao cũng là Nhân tộc, cho dù tu vi cao tới đâu thì khi đánh với mãnh thú này cũng vô pháp chiến thắng. Y lại một mình đối đầu với nó, như là hoàn toàn không để ý tới tính mạng.
Tác Phi nhanh chóng lấy thú đan từ trong không gian ra, phóng một đoàn lửa về hướng mãnh thú, uy lực khổng lồ, đốt cho mãnh thú cháy đen một trận, thành công đem lực chú ý của nó dẫn về phía mình.
Tác Phi chống lại mãnh thú. Cậu tinh tế phát hiện ánh mắt của mãnh thú đỏ như máu, không có tiêu cự, hiển nhiên là trong trạng thái mất lý trí.
Làm sao có thể? Suy nghĩ này còn chưa được xem xét cẩn thận, mãnh thú đã nổi điên chạy về phía cậu.
Trừ bỏ nó khiến cho người ta có chút sợ hãi, Tác Phi cũng không cực kì lo lắng. Samuel ngay phía sau cậu, căn bản không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cậu lại xem nhẹ Arian.
Thấy mãnh thú điên cuồng phóng về phía hai người, Arian sắc mặt nhất thời trắng bệch. Y ra sức xuất một màn chắn lửa, bay nhanh về phía Samuel cùng Tác Phi.
Tư thế này là muốn liều mạng, toàn lực bảo vệ bọn họ.
Điện quang hoả thạch chói lọi, Samuel đã kích hoạt Tu La nhận. Thân thể Ma tộc sở hữu sức mạnh tiềm ẩn vô cùng tốt, mà trời lại ban cho Samuel khả năng vượt trội.
Với tốc độ như thuấn di*, hắn xuất hiện dưới thân mãnh thú, Tu La nhận do hút máu mà phát ra âm vang lách tách. Một đạo ánh sáng loé lên, mãnh thú vừa nãy còn giương nanh múa vuốt đã suy sụp ngã ầm xuống đất.
*dịch chuyển tức thời
Tuyệt đối miểu sát*.
*thuật ngữ game, một phát giết chết đối thủ
Tác Phi cho dù đã chứng kiến qua thực lực của hắn cũng khiếp sợ không thôi, đừng nói chi Arian.
Y hoàn toàn sửng sốt. Bởi vì chiến đấu nãy giờ mà toàn thân y chật vật bất kham, mái tóc vàng dính đầy bụi bẩn, nhưng đôi con ngươi xanh biếc lại sáng kinh người.
— Đây chính là lực lượng của thánh khí, mê người như vậy.
Cự thú ầm ầm ngã xuống đất, chấm dứt một trận chiến.
Tác Phi nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Samuel. Tu La nhận đã trở về bộ dáng chuỷ thủ. Đầu ngón tay hắn còn tích chút máu, màu đỏ thẫm trên ngón tay trắng nõn càng gây chú ý.
Tác Phi nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Samuel cũng nhìn ngón tay mình, mắt tím loé loé, đột nhiên đem tầm mắt hướng về phía Tác Phi, chính xác hơn là về môi của cậu.
Tầm mắt này quá mức chuyên chú, khiến cho Tác Phi xấu hổ một trận, nhưng đồng thời đầu óc cũng rất lơ mơ. Trên miệng của cậu dính gì vậy?
Đúng lúc cậu muốn vươn tay kiểm tra, Samuel cuối cùng cũng không nhìn cậu nữa, tuỳ tay đem Tu La nhận đưa cho cậu nói: “Đến phiên ngươi.”
Tác Phi ngẩn người. Đến… đến phiên cậu? Nắm Tu La nhận trong hình dạng chuỷ thủ trong tay, nửa ngày sau cậu mới tỉnh ngộ.
Đm… Cậu thành thợ lột da cùng thợ nhặt xương chuyên nghiệp rồi?
Bất qua, cậu nhìn mãnh thú thật lớn trên mặt đất, nhất thời cảm thấy chức nghiệp này tựa hồ cũng không tệ lắm!
Cả người vui rạo rực, cậu đi qua chỗ mãnh thú, Tu La nhận đang ‘ngủ’ được cậu uy vũ sử dụng, động tác lột da tước thịt lưu loát đến hoàn mĩ.
Cũng tiếc cho thân thể mạnh mẽ cùng độ nhanh nhẹn cao của Tinh Linh tộc lại được Tác Phi dùng ở khoản này.
Arian ở một bên nghỉ ngơi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Nếu như nói Samuel miểu sát mãnh thú khiến y khiếp sợ với lực lượng cường hãn này thì những động tác liên tiếp của Tác Phi… khiến cho y có chút mao cốt tủng nhiên*.
*khiếp đản kinh hồn
Mãnh thú ước chừng cao bốn năm thước. Tinh Linh mặc dù là chủng tộc cao gầy nhưng Tác Phi còn chưa thành niên, đúng là hết sức mảnh khảnh, đứng cạnh mãnh thú quả thực dùng từ ‘yếu đuối’ để miêu tả cũng là khách khí rồi.
Nhưng chính một thiếu niên gầy yếu như vậy lại thoải mái cắt mãnh thú thành hai mảnh, mặt không đổi sắc (căn bản là kích động hào hứng) huy đao mổ xẻ.
Da thịt chia lìa, huyết nhục mơ hồ. Arian nhìn vài lần đều nhịn không được quay đầu đi… Cái này hơi bị kích thích quá mức.
Nếu Arian biết được con đầu tiên Tác Phi động đao là mãnh thú cấp bảy bự như toà núi, con thứ hai lột da là mãnh thú cấp chín trong truyền thuyết, chắc bây giờ không chỉ là kinh ngạc đâu…
Tác Phi trước lạ sau quen, qua bốn lần đã chai mặt. Cậu nhanh tay lẹ mắt đem da lông xương cốt cùng thịt thà phân ra rạch ròi, còn đặc biệt chia ra làm ba phần.
Lau mồ hôi, cậu đưa cặp mắt sáng ngời về phía Samuel: “Phần kia là của ngươi, ta giúp ngươi giữ.”
Samuel nói: “Được.”
Sau đó cậu lại nhìn về phía Arian, chỉ chỉ một đống thịt xương chất thành toà núi nhỏ: “Nè, phần này là của ngươi.”
“…” Arian câm nín. Nửa ngày sau mới ý thức được là Tác Phi đang nghiêm túc, y vội vàng xua tay nói: “Ta không cần. Ta cũng không xuất lực. Đây là bọn ngươi giết, bọn ngươi nên thu hết.”
Trên thực tế, cậu cùng với Samuel ra tay mới giải quyết được mãnh thú. Dẫu vậy, Tác Phi vẫn cố ý phân thành ba phần vì cậu muốn giúp Samuel xoát hảo cảm với Arian, với lại cũng muốn thể hiện sự cảm kích đối với y. Arian liều chết cứu bọn họ, cậu không ngốc nên có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Miệng cậu vụng về, lời nói thường không dễ nghe, vậy nên chỉ có thể dùng hành động thực tế để tỏ lòng biết ơn. Hiện tại Arian cự tuyệt không muốn nhận, ngược lại khiến cậu không biết làm thế nào.
Samuel xem liền hiểu rõ. Hắn nhìn về phía Arian nói: “Hắn muốn cảm ơn ngươi.”
Tác Phi nghiêm túc gật đầu.
Arian ngẩn người. Y hơi hạ mắt, thanh âm