Đồ đằng bảy thông đạo đều được kích hoạt rồi, phân biệt là ngọn lửa, bánh xe, băng hoa, sương khói, con rắn, cái chảo, con chuột.
Như trước, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ quan hệ gì giữa chúng.
Nhưng có thể khẳng định là mỗi thông đạo thuộc về một người trong số họ.
Dưới loại tình huống này lại có một khả năng: chính là bảy người đồng thời nhấn đồ đằng, nhìn xem sẽ có cái gì phát sinh hay không.
Nhưng mà để thực hiện thao tác này có chút khó khăn, ví dụ như làm thế nào để tất cả mọi người chính xác nhấn cùng một lúc, dù sao cũng có tới bảy người. Hơn nữa, đây là tại bảy thông đạo bất đồng, khoảng cách giữa chúng cũng không gần, nhìn không thấy lẫn nhau, rất khó để nắm chắc.
Thế giới này lại không có điện thoại, Tác Phi chợt nhớ tới hai quả Tâm châu, không tự giác đem ánh mắt nhìn về phía Manzi.
Đáng tiếc, mặc dù có Tâm châu cũng vô dụng vì nó chỉ có thể cho hai người liên lạc nhau. Thông tấn khí có thể đồng thời liên lạc bảy người quả thật chưa bao giờ nghe nói qua.
Tác Phi ở một bên cau mày suy nghĩ.
Samuel lại mở miệng: “Ai có máy bấm giờ không?”
Lancelot nói: “Chỗ ta có, bất quá không tới bảy cái.”
Abel hừ một câu: “Ta có ba cái.”
Harris cùng Manzi từng người đều có máy bấm giờ, vậy là đủ rồi.
Đến lúc này, Tác Phi mới ý thức được rằng suy nghĩ lúc nãy của cậu thật trầy trật. Cậu cứ khăng khăng dùng suy nghĩ của người hiện đại để giải quyết vấn đề, theo bản năng cho rằng mọi người cần điện thoại mới có thể giúp họ nhất trí hành động.
Nhưng trên thực tế, căn bản không cần phiền toái như vậy. Chỉ cần quy định thời gian trước, tại thời khắc ấy đồng thời nhấn xuống liền có thể đạt được hiệu quả đồng dạng. Chỗ nào cần phải cực nhọc đi kiếm điện thoại.
Nếu mọi người đều đồng ý, vậy bắt đầu thử nghiệm.
Harris trước hết giúp thú con biến thành hình người. Tác Phi nhìn thấy thú con một thân loã thể lại không có chút tự giác nào, không khỏi vuốt trán, lấy từ trong túi không gian ra một bộ da thú, xiên đây xỏ kia một chút, miễn cưỡng làm ra hình dáng một bộ quần áo cho thú con mặc vào.
Mọi người hẹn trước thời gian, bắt đầu hành dộng.
Từ căn phòng đi vào thông đạo mất không bao lâu, hơn nữa mấy vị ở đây đều hết sức nhanh nhẹn, Tác Phi chưa tới một phút đồng hồ đã tới nơi.
Cậu yên lặng chờ đến thời gian ước định, sau đó mới lập tức đem tay ấn lên đồ đằng.
Ánh lửa nhất thời sáng ngời. Cậu giữ tay mình yên vị trí, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết tình huống của những người khác thế nào.
Nhưng ngay sau đó cậu an tâm. Màu sắc đồ đằng thay đổi. Từ màu đỏ lúc đầu dần chuyển thành màu xanh lục, ít nhiều cũng thể hiện có sự bất đồng.
Cậu tiếp tục yên lặng chờ đợi. Tiếp theo, đồ đằng ngọn lửa như bùng lên, bắt đầu chuyển động như một ngọn lửa thật sự, mặc dù là màu xanh lục nhưng lại hừng hực thiêu đốt, trong một mảnh đêm tối lại có cảm giác biến hoá kì ảo.
Sao đó lạch cạch một tiếng, như thanh âm vật gì bị mở ra.
Tác Phi trong lòng vui vẻ, biết là cửa mở.
Cửa đá thật lớn chậm rãi mở ra, bên trong hiển lộ một mảnh ánh sáng trắng ngợp trời…
Tác Phi mãnh liệt lấy lại tinh thần, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ngược về. Cửa này lại muốn hút cậu vào. Moẹ nó, bị hút vô không bao giờ là chuyện tốt, lão tử còn lâu mới bị mắc mưu!
Sự nhanh nhẹn trời sinh của Tinh Linh tộc giờ khắc này phát huy hiệu quả, cậu thế mà thoát ra được khỏi sự khống chế, chạy thẳng về căn phòng chính giữa, lúc này lực hấp dẫn mới biến mất.
Tác Phi còn sợ hãi, há to miệng thở dốc. Còn chưa ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy Samuel cũng từ thông đạo đi ra. Nhìn thấy cậu, cặp mắt tím hơi bình tĩnh trở lại.
Xem ra Samuel cũng như cậu, không, bảy người họ gặp chuyện như nhau, nhưng tựa hồ chỉ có cậu cùng Samuel chạy thoát…
Mấy người kia cũng không có giao tình gì đặc biệt, Tác Phi không quá để tâm, nhưng thú con cũng không có đi ra ngoài!
Tác Phi có chút sốt ruột. Samuel cầm tay cậu, an ủi: “Chúng ta đi nhìn xem.”
Có Samuel ở đây, Tác Phi liền an tâm không ít. Hai người đồng thời hướng về thông đạo của thú con đi vào. Không có bất kì lực lôi kéo gì, chỉ là thông đạo bình thường. Bọn họ bước đi rất nhanh, không bao lâu liền tới cuối đường. Chỗ này làm gì còn bóng dáng thú con.
Cánh cửa kia như trước đóng gắt gao, duy chỉ có đồ đằng đã biến mất.
Xem ra, thú con đã bị hút vào trong cửa. Tác Phi rất lo lắng, hung hăng đụng cánh cửa một chút, nhưng không có động tĩnh gì. Tác Phi mẫn cảm phát hiện là ma pháp dao động trên bề mặt cánh cửa đã thay đổi. Tuỳ tiện huỷ hoại cánh cửa này không biết có thể phát sinh phản ứng dây chuyền gì không nữa, vạn nhất càng làm tổn thương thú con thì biết làm thế nào?
Tác Phi đang không biết làm sao, Samuel đã nói: “Không bằng chúng ta đi xem hai cánh cửa còn lại, nhìn xem chúng thông đến chỗ nào, có lẽ sẽ tìm được nó.”
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Bất quá còn lại hai cánh cửa, đi cái nào trước đây? Với lại, nó có cho hai người đi qua một lúc không?
Thử xem sẽ biết.
Dọc theo đường đi, Samuel đều nắm tay Tác Phi thật chặt. Lực lượng của Ma tộc mạnh siêu quần, hắn giữ Tác Phi, tuyệt đối sẽ không để cậu bị hút đi. Tác Phi đối với điều này vô cùng an tâm.
Hai người đi vào thông đạo của Tác Phi. Vừa mới tới gần, lực hút phô thiên cái địa kia đã đánh úp lại.
Lần này họ không hề phản kháng mà đi về phía lực hút. Càng đến gần, lực hút càng lớn, Samuel đơn giản ôm Tác Phi vào trong ngực, như vậy càng thêm an toàn hơn nhiều.
Cánh cửa kia đã mở rộng, bên trong một mảnh trắng tinh, cái gì nhìn cũng không thấy rõ. Không bao lâu, hai người đồng thời bị kéo vào, xem ra là không giới hạn nhân số.
Trước mắt sáng loá, Tác Phi nhịn không được nhắm mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở ra. Là một gian phòng ở.
Rất chật hẹp, rất nhỏ, ước chừng chỉ có một mét vuông.
Địa phương quỷ quái này còn không bằng căn phòng lúc trước. Mà cánh cửa kia cũng biến mất không thấy.
Chẳng lẽ là muốn vây họ ở chỗ này? Đùa kiểu gì vậy?
Ngay sau đó, trên bức tường trống lại đột ngột xuất hiện một ít đồ án cùng vài văn tự không đọc được.
Những văn tự đó trong mắt Tác Phi chính là chữ như gà bới, một chữ cũng không nhận thức được, nhưng đồ án thì cậu có thể hiểu.
Vẽ phi thường đơn giản, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được nó là một bức tranh phong cảnh, ẩn ẩn có thể nhìn đến trên bầu trời có rất nhiều… chim? Tác Phi nhìn cũng không rõ, nhưng đôi cánh thật lớn kia thoạt nhìn giống chim, nhưng lại không có sự tinh tế của chim chóc.
Mà trên mặt đất có núi cao, sông lớn, cây cối ngút ngàn cao vun vút, nhà cửa san sát nhau. Tiếp đó, giường hoa thật lớn kia khiến Tác Phi ý thức được: đây hình như là cảnh tượng lúc bọn họ vừa mới tiến vào khe rách?
Nếu muốn nói không giống chỗ nào thì chính là trên bầu trời có rất nhiều chim to cùng với cư dân trên mặt đất. Bởi vì vẽ rất đơn giản nên người sống cũng không thể nhìn rõ ràng, nhưng hình thể lại tương đối nhỏ xinh, có vẻ như là rất nhiều Người Lùn?
Tác Phi cũng không thể xác định. Có lẽ văn tự sẽ giới thiệu những thứ này?
Cậu đem nghi hoặc này nói ra, Samuel lại lắc đầu nói: “Văn tự cùng đồ án hẳn là không có quan hệ gì.”
Tác Phi nhìn về phía hắn: “Anh xem hiểu sao?”
“Đúng vậy.”
Rồi hắn dùng thanh âm thong thả đọc lại dòng văn tự xa xưa đó:
“Những kẻ xâm lược sẽ dập tắt hết thảy hy vọng
Tiến vào thành phố thống khổ vô tận
Lâm vào cái hố trọn đời đau khổ
Rơi vào hang cốc vạn kiếp bất phục.”
Những lời này rõ ràng cùng với bức tranh trên tường không có chút quan hệ gì, ngược lại nghe như là một lời nguyền rủa.
Samuel dừng một chút, đem dòng văn tự cuối cùng đọc ra: “Tội lỗi sắc dục, ngọn lửa thiêu đốt.”
Mấy chữ được nói ra, tựa hồ cùng mấy dòng trên cũng không liên hệ lắm…
Từ từ, Tác Phi nhạy bén phát hiện được hai chữ ‘ngọn lửa’, chẳng lẽ chính là chỉ đồ đằng ngọn lửa sao? Tội lỗi sắc dục… Tác Phi không khỏi liên tưởng. Thân là một tử trạch suốt ngày vùi đầu vào tiểu thuyết với game, Tác Phi làm sao có thể không biết sở thích khi sáng tác của người ta chứ.
Có một điều mà những thứ có bối cảnh huyền huyễn phương Tây đều thích dùng – thất tông tội.
Hơn nữa, hiện tại ‘sắc dục’ đều