Jalands không có biển theo ý nghĩa truyền thống, nhưng kết cấu địa đồ của nó phi thường giống với Địa Cầu, cũng là một số nhỏ lục địa cùng phần lớn đại dương.
Chẳng qua, những đại dương này cũng không phải là cái nôi của sinh vật, mà là một vùng đất chết.
Được gọi là biển Vô Vọng*, nhưng Tác Phi cho rằng kỳ thật phải là biển Vô Vọng** mới tương đối thỏa đáng. Biển không có bất cứ hy vọng gì, rơi vào trong đó cũng chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tử vong.
*无妄: ‘vọng’ trong ‘vọng ngôn’
**无望: ‘vọng’ trong ‘hy vọng’
Vô pháp trốn tránh, vô pháp thoát ly, chỉ có thể làm bạn với tử vong.
Mà trong vùng biển Vô Vọng này, lại tồn tại một hòn đảo đơn độc. Hòn đảo này chính là thành hắc ám – Ma Vực.
Về phần tại sao Ma Vực lại tồn tại bên trong biển Vô Vọng, trên Jalands rất ít ai biết, nhưng mà Tác Phi đã từng nhìn một chút qua lời giới thiệu mơ hồ trong game. Là từ thuở khai sơ, thần ban lãnh địa này cho Ma tộc.
Bởi vì Ma tộc tính tình ngoan lệ, tàn bạo, thích giết chóc, bởi vậy thần muốn ban cho họ hòn đảo đơn độc này làm lãnh địa, thoạt nhìn tựa hồ là muốn cô lập bọn họ lại, thậm chí là cầm tù, nhưng kỳ thật cũng không phải như vậy.
Jalands thật công bằng, nó không thiên vị bất luận chủng tộc gì, cũng sẽ không bài xích bất luận chủng tộc gì. Bởi vậy, nó cũng sẽ không tàn khốc đối với một mình Ma tộc như vậy, cho nên trên đảo có một cái truyền tống trận, có thể tùy ý đi tới đi lui với các địa phương khác trên đại lục, như vậy liền có thể thoải mái tránh khỏi biển Vô Vọng.
Bởi vì đặc tính này, Ma tộc chỉ cần bảo vệ truyền tống trận đó. Nếu mà chiến tranh xảy ra thì phải nói là một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Xét trên trình độ nào đó, đối với Ma tộc tính tình cao ngạo, không hợp đàn, vả lại số lượng rất thưa thớt mà nói thì chưa từng là một chuyện không tốt.
Nhưng mà Ma Vực lại có một cái nhược điểm trí mạng. Nó rất rõ ràng, nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi điều này.
Là sự tồn tại của Ma Tháp. Nó là cột trụ của Ma Vực, nếu như Ma Tháp bị hủy hoại, như vậy Ma Vực sẽ rơi vào biển Vô Vọng – vùng biển mà tất cả sinh linh đều không thể chạy trốn khỏi tử vong.
Vì sao lại không sợ hãi, là bởi vì Ma Tháp rất khó bị hủy. Căn cơ của nó trong biển Vô Vọng, bốn phía không có bất luận điểm đặt chân nào, chỉ có thể ở trạng thái phi hành. Mà lực phòng ngự vật lý của Ma Tháp là tuyệt đối, còn lực phòng ngự ma pháp lại lên tới 80%. Cho nên, chỉ có thể dùng 20% lực công kích ma pháp ít ỏi đến đáng thương để đối phó nó.
Tại Jalands, chủng tộc có thể phi hành, vả lại địch nổi quân đội tinh nhuệ của Ma tộc, trừ bỏ Long tộc ra không còn ai khác. Nhưng mà toàn bộ Long tộc trên Jalands không chết cũng đã bị nhốt lại rồi.
Bởi vậy, mặc dù tất cả mọi người đều biết Ma Tháp là vết thương trí mệnh của Ma tộc, nhưng cũng không thèm để tâm.
Thời điểm Samuel xuất hiện, Tác Phi còn có chút nghi hoặc. Con xích long kia đâu? Còn ở lại bảo khố sao?
Nguyên lai là, Samuel chạy tới bên người Tác Phi, đồng thời an bài xích long canh giữ ở Ma Tháp. Từ khi biết Tác Phi đang ở Ma Vực, hắn đã tính toán tốt.
Nếu mà cường công, sẽ lại lâm vào tình hình trong bảo khố, bọn họ vô cùng có khả năng bị chế trụ. Mà nếu dùng toàn bộ Ma Vực, toàn bộ Ma tộc đến uy hiếp Linde, thì nhất định sẽ thành công.
Có một câu nói rất hình tượng: đầu trọc không sợ bị nắm tóc, làm vua cũng thua thằng liều. Samuel cùng Tác Phi chỉ có chính mình, mà Ma vương lại có rất nhiều cố kỵ.
Cũng không phải nói Ma vương để ý đến sinh mệnh Ma tộc tới cỡ nào; gã để ý chính là Ma Vực. Đây là đại bản doanh của gã, nếu mà Ma Vực tiêu thất, gã vẫn còn là Ma vương sao?
Đây là tượng trưng cho quyền lực của gã, đại biểu cho địa vị của gã, cùng với… một số thứ không thể mất đi.
Cho nên nói, cho dù Tác Phi trân quý hơn nữa, Linde cũng không có khả năng mạo hiểm, cho dù chỉ có 1% nguy hiểm, gã cũng sẽ không đi nếm thử. Đây là tư duy của người thượng vị.
Samuel nắm chắc điểm ấy. Hắn nhìn như lỗ mãng xâm nhập Ma Vực, nhưng kỳ thật cũng đã làm đủ chuẩn bị, nắm lấy mạch máu của Ma vương liền có thể thoải mái toàn thân trở ra.
Samuel lần này đánh bất ngờ, đối với Linde mà nói, tuyệt đối là sự sỉ nhục lớn nhất từ lúc chào đời cho tới nay. Đây cũng là lần đầu tiên Linde dưới hình thái lý trí lộ ra cảm xúc chân chính của mình. Gã cơ hồ không khống chế được tâm tình muốn giết chết tên Ma tộc này.
Sỉ nhục như vậy, cả đời chỉ có một lần, vĩnh viễn sẽ không quên!
Tác Phi sau khi ở trong ngực Samuel cũng đã mơ hồ, dùng sức ôm lấy hắn, nhất thời cảm thấy mỹ mãn, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Mấy ngày nay thần kinh của cậu không có giây phút nào thả lỏng. Theo lý thuyết, hiện tại cũng không nên thả lỏng, rõ là thời điểm khẩn trương. Nhưng mà cậu rất an tâm, phi thường an tâm. Samuel ở bên cạnh cậu, hết thảy cũng không cần lo lắng.
Cậu tin tưởng hắn, vô cùng tin tưởng.
Samuel cùng cậu một chỗ, biết điều này, như vậy là đủ rồi.
Tác Phi mơ mơ màng màng. Cảm giác này không phải là lần đầu tiên, trước đây khi trị liệu cho lão Eugene đã gặp qua. Có lẽ là trước lạ sau quen, lúc này đã có chút thích ứng, ít nhiều thì thời gian khôi phục so với lần trước ngắn hơn nhiều.
Thời điểm mở mắt ra, đã không còn là thế giới hắc ám.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt sáng ngời nhưng cũng không chói lóa, là loại sắc thái nhu hòa, như là hai màu xanh biếc cùng vàng nhạt đan chéo nhau mà thành, thật ấm áp và thoải mái.
Tác Phi chống tay ngồi dậy. Chóp mũi có mùi hoa thản nhiên. Không thể nói rõ là mùi hoa gì, nhưng hương thơm có tác dụng an thần, ngửi thấy phi thường thư thái.
Đưa tay sờ sờ, cậu mới kinh ngạc phát hiện rằng chiếc giường này cực kì co giãn, mà hương thơm cũng là từ dưới xông vào mũi. Nguyên lai cậu đúng là đang nằm ở trên một chiếc giường hoa thật lớn.
Nụ hoa màu vàng thản nhiên, cánh hoa hồng nhạt sáng ngời. Nhan sắc thiếu nữ mộng ảo thế này khiến Tác Phi hơi hơi có chút 囧.
Bất quá không thể không nói, nó thật sự