Nam tử trước mắt trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, thiết kế phi thường đơn giản nhưng không thể che đi sự tao nhã của cơ thể y.
Đó là một người rất đẹp, mái tóc dài xanh biếc hơi uốn lượn, tùy ý xõa ra phía sau lưng, cặp lông mày khẽ xếch lên, mặc dù không có chút biểu tình dư thừa cũng làm cho tâm người khác ngứa ngáy một cách khó diễn tả.
Mà điều khiến Tác Phi kinh ngạc chính là, khuôn mặt này thật sự rất giống một người.
Tiên tri Yêu Tinh tộc, vị Amia chuyên lừa đảo hãm hại người khác kia.
Hai người tựa hồ trừ bỏ màu tóc bất đồng, cảm xúc trên gương mặt bất đồng, còn lại ngũ quan cơ hồ là giống nhau như đúc.
Không… Cũng có chút không giống. Khuôn mặt của Amia đã có thể gọi là kiệt tác kinh điển của Yêu Tinh tộc, trên toàn bộ Jalands cũng là xinh đẹp thượng đẳng. Nhưng Hull nếu so với y thì càng hơn vài phần.
Biểu tình khiến người khác cảm thấy thanh thanh lãnh lãnh này đặt trên dung mạo khuynh thành ấy mới thật là vừa vặn.
Nhưng mà tại sao Hull lại tương tự với Amia như thế? Một người là Long tộc, một người là Yêu Tinh… Này thì có quan hệ gì?
Hơn nữa, vì sao mà dung mạo của Hull giờ phút này cùng cậu trước đây nhìn thấy trong game hoàn toàn bất đồng?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tác Phi nhìn chằm chằm vào Hull, biểu tình kia kinh ngạc có, suy tư có. Hull không có khả năng không nhận thấy, y hơi nhíu nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì?”
Tác Phi không biết có nên hỏi hay không, bất giác nhìn sang Samuel. Samuel gật gật đầu, Tác Phi liền hỏi: “Ngươi có quen biết Amia không?”
“Amia? Không biết.” Vẻ mặt của Hull không giống như đang giả bộ, một bộ dáng như chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Không biết? Chẳng lẽ hai người không có bất cứ quan hệ nào? Nhưng mà vì cái gì sẽ giống nhau như vậy, hơn nữa một Long tộc một Yêu Tinh tộc, chủng tộc cũng khác nhau, cũng sẽ không tồn tại cái gì mà song bào thai.
Ngược lại, em trai ruột của Hull, Nair, mặc dù biến nhỏ nhưng vẫn là dưới hình dáng long thể.
Tác Phi nhịn không được lại bổ sung một câu: “Bộ dạng các ngươi rất giống nhau, nhưng hắn là Yêu Tinh tộc.”
“A…” Hull lần này lại đột ngột nói: “Là tiên tri Yêu Tinh tộc sao?”
Hả… Y không biết Amia, nhưng lại biết tiên tri Yêu Tinh tộc? Logic kiểu gì vậy?
Hull giải thích: “Tiên tri Yêu Tinh tộc là sứ thần của ta, bộ dáng của hắn mỗi lần luân hồi đều giống hệt ta. Bất quá, tên thì không giống.”
“Sứ thần?” Tác Phi như thế nào lại cảm giác càng nghe càng không hiểu. Sứ thần của một Long tộc vì sao lại là Yêu Tinh.
Hull cũng không trực tiếp trả lời nghi vấn của Tác Phi, ngược lại là nhìn thoáng qua Samuel, nhưng ngay sau đó rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tác Phi hỏi: “Amia… không từng nói gì với các ngươi sao?”
“Ưm… Không có.”
Tác Phi vắt hết óc nghĩ lại. Amia nói rất nhiều, nhưng cụ thể về Hull này thì tựa hồ một điều cũng chưa nói. Từ từ… Tác Phi bỗng nhiên nhớ lại. Amia dường như đã sớm nhận thức Samuel, cậu lúc ấy còn nghi hoặc Amia vì sao lại có thái độ quen thuộc với Samuel như vậy.
Hơn nữa, Amia gọi Samuel là Lionel.
Này cùng với cách xưng hô của Hull và Nair đối với Samuel y như nhau. Bọn họ không gọi tên của hắn, ngược lại kêu bằng họ…
Càng nghĩ, Tác Phi càng minh bạch cảm thấy rằng tế bào não của mình không đủ dùng, hơn nữa Hull rõ ràng cũng không muốn nói thêm nữa. Tác Phi cân nhắc một chút, thấy việc này cùng mình không quá quan hệ, cứ tiếp truy cứu mà hỏi cũng có chút ngượng ngùng. Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, vẫn là hỏi ít một chút thì tốt hơn.
Việc cấp bách vẫn là thỏa đáng đem thần khí hồi sinh thu vào tay.
Không đợi Tác Phi nói ra, Hull đã chủ động bảo: “Đi theo ta, ta mang các ngươi đi lấy thần khí hồi sinh.”
Nói xong, y liền triển khai đôi cánh. Điều này Tác Phi cũng không quá ngoài ý muốn, trong game Hull sau khi biến thành hình người cũng có cánh, là loại cánh thật lớn duy độc thuộc về Long tộc.
Hull ôm tiểu Nair, dẫn trước một bước hướng về phía vực sâu vô tận bay đi.
Tác Phi còn đang ngây người, Samuel đã ôm lấy cậu, giương cánh theo sau.
Thần khí hồi sinh thế nhưng nằm bên trong vực sâu vô tận? Nó vốn là ở nơi này, hay là Hull không cẩn thận đánh rơi vào; với lại, Hull vì sao lại bị vây ở đây?
Trong đầu Tác Phi có rất nhiều dấu chấm hỏi, bất quá, cậu cùng Hull không thân quen, hơn nữa thái độ của Hull đối với cậu cũng luôn thực vi diệu, bởi vậy cậu cũng không hỏi ra.
Dẫu vậy, tò mò không chỉ có một mình cậu, tiểu Nair cũng phi thường hiếu kỳ.
Nó hỏi Hull: “Anh, nơi này là chỗ nào nhỉ? Anh vì cái gì mà lại bị nhốt ở đây?”
Hull không hé răng. Tại thời điểm Tác Phi cho rằng Hull sẽ không trả lời, y lại mở miệng: “Nair, nhớ kỹ, nơi này là Long mộ.”
“Long mộ?” Cái từ này đối với Nair mà nói hiển nhiên có chút khó hiểu. Hull kỹ càng, tỉ mỉ giải thích cho nó: “Là nơi an nghỉ của Long tộc chúng ta.”
“A…” Cái này Nair nghe hiểu, tiếp đó nó rất khẩn trương hỏi: “Anh vì sao lại ở trong này?” Sự lo lắng của nó rất rõ ràng. Nó cho rằng Hull muốn chết, cho nên mới tới đây.
Hull hôn lên cái đầu nhỏ của nó một cái, tiếp tục nói: “Anh chỉ là muốn đến kiểm chứng một điều, sau lại bị người khác tính kế, lọt vào mai phục, lúc ấy mới bị nhốt ở chỗ này.”
Nair nhất thời càng khẩn trương. Dẫu vậy, mặc dù khẩn trương nhưng thanh âm lại kiên định hơn rất nhiều: “Anh, ai dám khi dễ anh, Nair đánh hắn!”
Hull khẽ cười một chút, đáp: “Ừ, anh tin tưởng năng lực của Nair.”
Chút khích lệ này khiến tiểu Nair tức thời mừng rỡ tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, mà đề tài lúc trước cũng cứ như vậy mà bỏ lửng.
Bay tiếp một đoạn thời gian cũng không tính là ngắn, Nair không hỏi gì, Hull lại cố ý nói thêm. Y nói chuyện với Tác Phi, nhưng mà thường thường hướng ánh mắt về phía Samuel, giống như vô ý.
“Tinh Linh, ngươi thực may mắn, trên toàn bộ Jalands, Long tộc có lẽ cũng chỉ còn lại hai anh em chúng ta, ngươi đều nhìn thấy rồi.”
Tác Phi có chút không biết nói gì, chỉ ‘Ừ’ một tiếng.
Hull còn nói: “Ngươi có biết vì sao sẽ có sự tồn tại của Long