Tác Phi nhắm hai mắt lại. Cậu không dám nhìn Samuel. Tuy rằng đã khống chế tinh thần của Samuel, nhưng cậu biết đây là cậu xuất kỳ bất ý*, hơn nữa Samuel đối với cậu không hề có chút phòng về, vậy nên cậu mới đủ thuận lợi để khống chế hắn.
*bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó
Nhưng mặc dù vậy, cậu cũng không dám khinh thường, dám liếc mắt nhiều một cái. Trong lòng dao động sẽ làm cậu phân tâm. Cậu phải tốc chiến tốc thắng.
Giờ này khắc này, cậu nhớ lại hình ảnh cậu nhìn thấy lúc ban đầu: cậu bị Tu La nhận hung hăng đâm xuyên. Cậu đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, cuối cùng cũng tự nói với mình rằng đó là chuyện không có khả năng phát sinh. Nhưng như thế nào cậu cũng chưa từng nghĩ đến, nó đích xác sẽ phát sinh, mà còn sẽ dưới tình huống như vậy, trạng thái như vậy, là do cậu cam tâm tình nguyện thúc đẩy nó xảy ra.
Không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa, Tác Phi tập trung tinh thần, không có Samuel một chút cơ hội phản kháng. Cậu mạnh mẽ thao tác cảm quan của hắn, nâng cánh tay hắn lên, Tu La nhận nhắm ngay lồng ngực mình.
Tác Phi không mở mắt, nhưng cậu có thể cảm giác được rõ ràng, cảm giác được mũi kiếm lạnh lẽo của Tu La nhận đặt trên ngực mình, cảm giác được sinh mệnh lực bạc nhược bao phủ trên thân kiếm thuần đen kia. Đây là tộc nhân của Samuel; đây là sinh mệnh của bọn họ.
Ngực đón nhận một trận đau đớn bén nhọn, Tu La nhận đã đâm vào. Bất quá, còn chưa đủ. Tác Phi cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng của thân thể mà rướn người tới.
Thân kiếm màu đen hoàn toàn xỏ xuyên qua.
Đau đớn kịch liệt cùng máu chảy không ngừng khiến Tác Phi cảm nhận được một cỗ ý lạnh mãnh liệt, sự sỡ hãi đối với tử vong vẫn luôn chôn giấu tại nơi sâu nhất trong nội tâm cậu vào lúc đó cũng dâng lên.
Cậu sợ hãi, thực sợ hãi. Cậu cũng không muốn cứ như vậy chết đi, cậu muốn cùng Samuel một chỗ, muốn cùng Samuel vĩnh viễn bên nhau.
Bởi vì thân thể suy yếu, sự khống chế đối với Samuel cũng hoàn toàn tiêu thất. Tác Phi cảm giác được thân thể mình ngã xuống, rơi vào một cái ôm ấm áp. Cậu tham lam cọ cọ, bên tai nghe được thanh âm xa lạ rồi lại vô cùng quen thuộc.
Là thanh âm của Samuel, nhưng mà cậu chưa bao giờ ngờ rằng Samuel cũng sẽ có âm điệu như vậy. Hắn luôn trầm thấp, vững vàng, tự tin; giọng nói có phần không khống chế được này cậu chưa từng nghe thấy qua.
Nhưng mà nó lại làm trái tim cậu bị một trận chua xót bao trùm.
Cậu mẫn cảm cảm giác được, dừng trên mặt cậu là một giọt lệ, rất lạnh lẽo, khiến trái tim đã bị xuyên thủng của cậu đột nhiên run rẩy một đợt.
Cuối cùng, cậu thong thả mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là dung nhan đã vĩnh viễn khắc ghi vào trong linh hồn cậu.
Thực xin lỗi, Samuel. Đây là biện pháp tốt nhất em có thể nghĩ tới.
Samuel dùng thần cách của chính mình hạ nguyền rủa là nhằm vào toàn bộ Jalands. Tất cả sinh mệnh của Jalands cuối cùng đều sẽ chết đi, từng bước một hướng đến tử vong.
Mà cách duy nhất để giải trừ nguyền rủa này chính là khiến Long tộc sống lại, khiến những sinh mệnh bám trên Tu La nhận cải tử hoàn sinh.
Nhưng mặc dù có thần khí hồi sinh thì cũng không có cách nào khác để Long tộc trở lại, bởi vì Long tộc quá cường đại, thần khí hồi sinh không thể chịu tải nổi sinh mệnh lực của họ, lại đừng nói đến có nhiều Long tộc như vậy.
Nhưng mà Tác Phi lại làm được.
Trong đoạn trí nhớ kia, cậu thấy được ký ức của Salva, Hull, và vô số Long tộc đã chết đi. Cuối cùng, còn có ký ức của Veeshan.
Cậu không biết vì sao mình lại nhìn thấy ký ức của Veeshan, có lẽ là Veeshan cố ý thả lỏng tinh thần lực của mình nên cậu mới xem được.
Trong trí nhớ của Veeshan, cậu thấy được chính mình, cũng biết được tại sao thái độ của Grambli đối với cậu vẫn luôn lãnh đạm và dường như không quan hệ như vậy.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, cậu cũng không phải là nhi tử của Veeshan cùng Grambli. Không, phải nói không phải là con ruột.
Veeshan là hậu duệ của thần, nàng sớm đã không có khả năng sinh dục. Nàng cùng Grambli không thể có hài tử, mà cậu là do Veeshan ôm về nhà. Vì sự tồn tại của Tác Phi mà Veeshan cùng Grambli khắc khẩu mấy lần. Cuối cùng, Grambli thỏa hiệp, thu dưỡng đứa con trai này.
Mà từ khi Tác Phi xuất hiện, tất cả lực chú ý của Veeshan đều đặt trên người Tác Phi. Nàng cho Tác Phi tình thương của mẹ, đem cậu trở thành sinh mệnh của mình, đưa cho Tác Phi hết thảy những thứ tốt đẹp.
Tuy rằng không phải thân sinh, nhưng tình cảm của nàng đối với Tác Phi cũng là tình cảm chân thành nhất mà một người mẹ có thể cho đứa con của mình.
Nhưng mà, ý định ban đầu của tất cả chuyện này lại khiến cho người ta lạnh lòng.
Tác Phi không phải là Tinh Linh. Cậu thẳng đến hiện tại kỳ thật cũng không rõ bản thân xem như là chủng loài gì.
Veeshan là vị thần cuối cùng, nàng biết nguyền rủa bao trùm trên toàn Jalands hung tàn như thế nào, hơn nữa nàng cũng biết chính xác cách hóa giải của lời nguyền là gì.
Nàng tận sức tìm kiếm phương pháp cởi bỏ nguyền rủa, mà sự tồn tại của Tác Phi cho nàng vô số hy vọng.
Nàng tìm đến Tác Phi, nuôi nấng Tác Phi, chính là bởi vì nàng so với ai khác đều hiểu rõ năng lực của Tác Phi.
Thần lực của Jalands đúng là thứ đã hấp dẫn bọn chúng từ cố hương mình tới nơi đây. Cỗ lực lượng cường đại không lúc nào không tản ra khí tức mê người này. Bọn chúng nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ đến được Jalands, nhưng mà lại tìm được lực lượng đó.
Nhưng sau ấy, Long tộc ban tặng chúng năng lực cũng làm cho chúng mừng rỡ như điên. Nơi này quả là một địa phương thần kỳ. Jalands cấp cho chúng sức mạnh không gì sánh kịp.
Bọn Grambli chỉ nghĩ rằng Jalands đang cắn nuốt lực lượng của bọn chúng, nhưng trên thực tế là hoàn toàn ngược lại. Đúng ra là Jalands đã ban cho chúng năng lực thành thần.
Nhưng mà từ sau khi trở nên cường đại, bọn chúng càng cảm giác rõ ràng lời kêu gọi từ Jalands. Cái thứ được xưng là thần lực kia luôn luôn dụ dỗ bọn chúng. Có nó, năng lực của chúng sẽ tiếp tục đề cao, sẽ đạt tới tầm vóc cùng thiên địa tồn tại.
Dưới sự thúc giục của dục vọng điên cuồng ấy, bọn chúng làm ra rất nhiều sự tình điên cuồng, cũng hoàn toàn chọc giận chủng tộc Long tộc cường đại này. Tất cả mọi thứ đều thất bại trong gang tấc, thần vĩnh viễn biến mất khỏi Jalands.
Mà truyền thuyết về thần lực, chỉ có một mình Veeshan biết.
Nhưng nàng chưa bao giờ muốn có phần lực lượng đó, nàng chỉ muốn tháo gỡ sự bế tắc kia, tiêu trừ lời nguyền rủa ấy. Cho dù phải kính dâng sinh mệnh của mình, cho dù vô pháp rửa sạch mọi tội ác, nàng chỉ muốn làm hết sức.
Rồi sau đó, nàng thật sự tìm được, là Tác Phi.
Tác Phi là người duy nhất có năng lực khiến Long tộc sống lại.
Nhưng mà sau khi đem toàn bộ lực lượng này phóng thích, bản thân Tác Phi có khả năng gặp phải tử vong.
Tác Phi không phải là người rộng lượng, hoặc là nên nói cậu là một kẻ phi thường ích kỷ. Cậu hết sức đồng tình với chuyện của Long tộc, nhưng nếu phải dùng tính mạng của mình để cứu sống Long tộc, Tác Phi sẽ do dự.
Nhưng mà điều cuối cùng, lại làm cho cậu nghĩa vô phản cố*.
*làm việc nghĩa không chùn bước
Một khi nguyền rủa này đến bước cuối, toàn bộ sinh mệnh trên Jalands đều sẽ biến mất. Toàn bộ.
Cho dù là Yêu Tinh tộc, những Long tộc còn sống, cùng với Samuel…
Đây mới là điều Tác Phi sợ nhất.
Cậu không có cái tâm của một đấng cứu thế, cậu chính là một người phổ thông. Cậu ích kỷ, cậu bình thường, nhưng cậu cũng có yếu điểm.
Chỉ một điều này, liền đủ để cậu không hề sợ hãi mà trả giá tính mạng.
Ký ức trong đầu cậu, máu của cậu, cùng với sinh mệnh lực bám trên Tu La nhận, sẽ đạt thành điều kiện hồi sinh.
Cậu kỳ thật cũng không muốn khiến Samuel giết cậu. Đây đối với Samuel mà nói là quá tàn khốc.
Nhưng mà quả thật không còn biện pháp. Trên đời này, trừ bỏ Samuel, không còn ai khác có thể kích hoạt Tu La nhận.
Mà Tu La nhận nếu chưa kích hoạt căn bản sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn.
Cho nên, cậu chỉ có thể khống chế Samuel, buộc Samuel giết cậu…
Kỳ thật tại thời điểm cậu sắp sửa điều khiển Samuel, trong đầu Tác Phi còn có một tia vọng tưởng. Chỉ là yêu cầu máu của cậu, có lẽ cậu sẽ không chết… Có lẽ cuối cùng cậu có thể còn lại một hơi, chậm rãi dưỡng thương, còn có thể sống tiếp.
Nhưng mà, đến hiện tại, Tác Phi đã không còn nửa điểm vọng tưởng. Việc hồi sinh Long tộc yêu cầu lực lượng quá cường dại, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được máu của mình nhanh chóng bị cắn nuốt, sự sống không ngừng trôi đi. Tốc độ nhanh như vậy, cậu căn bản không còn một tia hy vọng.
Tác Phi chìm đắm trong suy nghĩa của chính mình, thở dài, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn.
“Fell.” Một thanh âm ôn nhu vang lên trong đầu cậu.
Tác Phi sửng sốt. Là Veeshan. Veeshan… như thế nào sẽ ở trong đầu cậu?
Cậu còn đang nghi hoặc thì cảm giác được một trận lo lắng, là khí tức của Veeshan. Cậu không nhìn thấy Veeshan, bất quá lại nghe thanh âm của nàng: “Fell, mẫu thân yêu con.”
Sau phút chốc tạm dừng ngắn ngủi, Tác Phi nhìn thấy một nụ cười xinh đẹp. Nụ cười này đã từng một lần khắc sâu trong trí óc cậu, là nụ cười lúc ban đầu khi Veeshan hướng cậu nói lời từ biệt.
“Fell, con hãy sống sót thật tốt.”
Lời nói y hệt lần thứ hai vang lên, trong lòng Tác Phi cả kinh, cậu hé miệng muốn nói gì đó, nhưng tất cả ngôn từ đều bị cái gì đó vây chặn.
Hoàn toàn không biểu đạt được.
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại đánh úp lại, bao trùm toàn bộ thân thể lạnh băng. Có cái gì đó đang dung hợp trong thân thể cậu, thông qua trái tim cậu biến thành máu để rồi chảy vào Tu La nhận.
Tác Phi cảm giác được mình tựa như biết thành