☆ Chương 279: Nguy hiểm song song đến
Sáng ngày thứ hai Nam Kính bị tiếng tít tít trên thiết bị đầu cuối đánh thức.
Bởi vì trước có vết xe quần áo không chỉnh tề cùng Weinman đối thoại quang não, lần này Nam Kính liếc nhìn thiết bị đầu cuối, ùng ục ngồi xuống, trợn mắt lên nỗ lực để lên tinh thần thoạt nhìn chưa tỉnh ngủ mắt lim dim buồn ngủ, bò đến bên giường khoát tay đem áo ngủ cởi ra, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai cầm quần áo mặc đàng hoàng.
Lantis cũng sớm đã bị đồng hồ sinh học đánh thức, chỉ là nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.
Anh hướng trong màn ảnh của thiết bị đầu cuối liếc mắt một cái, liền thấy gương mặt Hohrod kia vui cười hớn hở mà hướng Nam Kính cười.
"Ha ni, tôi đoán cậu kỳ thực chưa tỉnh ngủ." Hohrod tinh thần rất tốt.
Nam Kính vốn là muốn cho đối phương một cái liếc mắt, nhưng hôm qua mới gặp qua em trai tên này, tiểu tâm tình hưng phấn che lại khó chịu bị đánh thức, Nam Kính cũng hào hứng nói: "Nghĩ đến em trai cậu liền tỉnh rồi!"
Lantis: "..."
Anh người chồng chính quy còn ở bên cạnh đây, lại dám nói nghĩ nam nhân khác thì tinh thần sảng khoái?
Lantis thâm trầm mà cân nhắc nên làm sao để Phục Tát sớm một chút về trường quân đội Bắc Lăng.
Bên kia Hohrod cười nói: "Mau tới trường học, tiểu tử thúi kia mang cho tôi rất nhiều đặc sản, còn có đồ ăn vặt trong nhà tôi chuyên môn làm, chậm là không còn!"
Nam Kính hai mắt tỏa ánh sáng, tinh cầu Minh Bắc được xưng là mỹ thực tinh cầu, bên kia đồ ăn vặt ăn ngon đến không có bằng hữu, làm tiểu đầu bếp yêu thích nuôi kẻ tham ăn, không có gì so với đồ ăn có thể hấp dẫn cậu hơn!
"Chờ, tôi lập tức tới!"
Nam Kính buộc lấy tóc tai, hướng Hohrod nói: "Sau một tiếng tại phòng học lớp chúng ta sẽ thấy đi... Nha đúng rồi, mỗi loại đồ ăn vặt không cần mang quá nhiều, hình thức nhiều chút là tốt rồi."
Hohrod nhếch miệng: "Cậu thật là không khách khí."
Nam Kính nhíu mày hướng cậu ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Hai ta là ai cùng ai a, cậu là của tôi, tôi chính là..."
"Hả?" Lantis phát ra chút âm thanh biểu lộ ra sự tồn tại của chính mình.
"...là của tôi." Nam Kính đông cứng chuyển ngoặt.
Hohrod không nói ngưng nghẹn.
Bất quá cậu ta hình như nghe thấy thanh âm kỳ quái.
Hơn nửa canh giờ, Nam Kính đi nhờ xe Lantis tới trường học.
Từ bên trong gương chiếu hậu nhìn thấy Phong Tiệm Ly cho dù ở trên xe cũng ngồi thẳng tắp, Nam Kính nhìn lại một chút số người ở vườn trường rõ ràng rất ít, nói: "Các anh ngày hôm nay có chuyện gì sao?"
Lantis nói: "Tới nơi này gặp học sinh đại biểu của trường quân đội Bắc Lăng."
"Chỉ bọn họ đến, lão sư không có tới?" Nam Kính có chút không hiểu.
Ngày hôm qua liền muốn hỏi, các học sinh đại biểu trường quân đội Bắc Lăng đến trường quân đội Sifal đến cùng là làm cái gì? Giao lưu học tập nhìn qua không có khả năng lắm, theo truyền thuyết chỉ đến năm người không khỏi quá ít đi.
Hơn nữa nào có trường học giao lưu chỉ học sinh đến lão sư không đến?
Lantis làm bộ không nghe thấy, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Phong Tiệm Ly từ sau nhìn nam nhân đầu mưu mô này, không chút do dự mà phá nói: "Phục Tát nắm giữ quyền hạn tối cao ở Bắc Lăng."
Lantis quyết định chờ sau khi Nam Kính đi trước cùng Phong Tiệm Ly đánh một trận, tốt nhất để trên mặt gia hỏa này mang màu đen đen đi gặp mấy người trường quân đội Bắc Lăng kia.
Đáng chết!
Nam Kính đầu tiên là kinh ngạc, lại là mê man, cuối cùng biến thành ước ao sùng bái.
Thật lợi hại, một học sinh năm thứ ba lại có thể đại biểu toàn bộ trường học.
Này, này không khỏi quá khó mà tin nổi.
Nam Kính quyết định sau khi nhìn thấy Hohrod sẽ hảo hảo víu víu vào Phục Tát bát quái, vì vậy hướng bên trong xe dùng nhãn lực giao phong lên tiếng chào hỏi hai người liền xuống xe.
Hai người sấm vang chớp giật một lúc lâu, Lantis quay mặt một cái xe liền hướng Cổ vũ quán chạy như bay.
Lớp học người cũng không ít, Nam Kính dọc theo đường đi gặp phải mấy người quen biết, đều cười cùng bọn họ chào hỏi.
Từ lúc phát biểu cho tân sinh MVP, mọi người đối với cậu trình độ hữu hảo bỗng nhiên liền lên thăng lên một cấp bậc, dư luận trên tinh võng trường cũng nghiêng về phía cậu.
Nghe nói là bởi vì Nam Kính cho sư sinh* toàn trường mặt mũi rất lớn.
(*) Lão sư và học sinh
Bọn học sinh nghỉ hè sau khi về nhà, bạn học ở ngoài trường và hàng xóm láng giềng không khỏi sẽ hỏi đến tân sinh dung mạo xuất chúng tài hoa tung bay kia, lúc này bọn nhỏ trường quân đội Sifal vừa tự hào vừa kiêu ngạo mà nói: "Há, Nam Kính là học sinh của trường học chúng ta a, ta còn bỏ phiếu a."
"Ánh mắt thật tốt."
"Khà khà, đó là đương nhiên."
Những điều như vậy.
"Ta cùng học" luôn vênh váo hò hét, đừng để ý tới cậu gọi Nam Kính hay là để cho bắc kính tây kính đông kính.
Trên hành lang trước phòng học đã không có người nào, Nam Kính nhìn trong phòng một chút, phát hiện Hohrod còn chưa tới, liền đơn giản đứng ở bên cạnh cửa sổ hướng bên ngoài phóng tầm mắt tới.
Bất quá, bởi vì phòng học ở lầu một, phóng tầm mắt tới tầm nhìn cũng không quá tốt, luôn có một ít đại thụ che trời cách trở tầm mắt.
Nam Kính sờ sờ thiết bị đầu cuối, trong đầu kết nối với trí năng một hào, phát hiện tên tiểu tử này ủ rũ ủ rũ ở bên trong nằm ngay đơ giả chết.
"Ngươi gần đây làm sao vậy? Đều không lên tiếng, có phải là chương trình bị lỗi?"
Nam Kính rất là lo lắng, muốn cho trí năng một hào hóa thành thực thể nhảy ra tiếp tục nhảy tới nhảy lui, có thể nó chỉ rầm rì hai tiếng coi như xong, làm cho Nam Kính rất phiền muộn.
Tuy rằng này hùng hài tử có lúc ngốc, nhưng vẫn là rất khiến người yêu thích a, không giống như hiện tại, im lìm không một tiếng động giống như là bị bệnh.
Trí năng một hào gần đây rất khổ não, luôn luôn xoắn xuýt đến cùng có nên chủ động bại lộ sự tồn tại hay không, hoặc là nói cho kí chủ chính mình kỳ thực nó đã sớm bị phát hiện.
Tại thời điểm có Lantis và Phong Tiệm Ly, trí năng một hào căn bản cũng không dám lên tiếng!
"Đừng để