☆, Chương 310: Hay cho một chiêu treo đầu dê bán thịt chó
Cái chết mang đến đau xót là khó có thể xoá nhoà, đối với tính cách tạo thành chuyển biến là bất tri bất giác, dù cho bà Nam cũng không phải hung thủ trực tiếp sát hại Nam Kính, Nam Kính cũng vì trọng sinh mà triệt để thu hồi nhu nhược cùng nhẹ dạ.
"Các người đã không nói lời nào, đó chính là không ý kiến."
Nam Kính tiện tay chạm một cái lên thiết bị đầu cuối màu vàng nhạt trên cổ tay trái, lui về phía sau hai bước một lần nữa ngồi trở lại trên ghế salon.
"Vấn đề thứ nhất, Mục Hoài An cùng các người có giao dịch gì?"
Viền mắt bà Nam hơi co lại, bà không nghĩ tới Nam Kính ngay vấn đề đầu tiên cư nhiên lại hỏi về Mục Hoài An.
Bán đi hắn hoàn toàn chút không áp lực, bà Nam khinh bỉ liếc mắt Nam Kính nói: "Ai biết ngươi dùng biện pháp gì câu người, làm cho hắn đối với ngươi tâm tâm niệm niệm không quên, bất quá là khiến chúng ta đem ngươi mang cho hắn mà thôi."
Nếu như Nam Kính về nhà, vậy cậu tuyệt đối không đi được, chỉ là không nghĩ tới, Nam Kính cư nhiên thật một lần cũng không có trở lại.
Nam Kính giật giật ngón tay, nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, bà tại sao biết đến thân thế của tôi?"
Bà Nam giật giật ngu xuẩn, so với vấn đề thứ nhất, cái này có thể khiến cho bà khó trả lời hơn nhiều.
Nhưng nhìn xem hai nữ nhi đã không ra hình thù gì, bà Nam quyết định nói: "Ta đã từng là người làm của Phong gia, còn chuyên môn chăm sóc ngươi, mười bảy năm trước có người tìm tới ta, cho ta một khoản tiền, kêu ta đem ngươi trộm đi mang cho hắn."
Nha?
Nam Kính trong lòng hơi động, bất động thanh sắc hỏi: "Người kia là ai?"
"Ta làm sao biết? Đem ngươi đi xong hắn liền mất tích, bằng không ta không thể mang theo ngươi cái con ghẻ này tại nơi như thế này trốn một lần là mười mấy năm."
Cho nên nói, bà Nam đây là bị người hãm hại?
Nhưng là, Phong gia tốt xấu gì cũng là đế tinh quyền quý, làm sao có khả năng để tiểu bối trong nhà dễ như ăn cháo liền bị một thị nữ mang đi, còn không có người biết?
Vào lúc ấy, chẳng lẽ bà Nam ở Phong gia có nội ứng?
Nam Kính cố ý nâng lên âm thanh, lạnh lùng nói: "Tôi muốn nghe lời thật, bà như vậy thật giống như là lời nói dối, không khỏi cũng quá lừa gạt người đi? Bà là thật sự muốn trực tiếp nói chuyện với anh tôi sao?"
Bà Nam nhớ tới gương mặt kia của Phong Tiệm Ly làm cho bà sợ mất mật, nhất thời hoảng loạn bất kham, vốn là dự định ở trong bụng giữ một ít bí mật cũng bất chấp, cầm lấy quần áo run rẩy hoảng sợ nói: "Không, ta nói tất cả đều là lời nói thật, vào lúc ấy Phong gia có đại sự xảy ra, không ai chú ý tới ngươi, ta liền thuận tiện đem ngươi ôm đi!"
"Còn nói dối?" Nam Kính cười lạnh một tiếng, nói: "Phong gia mất con lại sao không đi tìm? Còn mặc cho bà nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy?"
"Kia là vì bọn họ nghĩ đến ngươi đã chết!" Nam mẫu âm thanh kêu lên.
Bằng không bà làm sao có khả năng an an ổn ổn mà né tránh nhiều năm như vậy?
Tay Nam Kính nắm cốc bỗng nhiên căng thẳng, đồng tử đột nhiên rút lại, bỗng nhiên đứng dậy ánh mắt sắc bén cuồng loạn nhìn bà Nam.
Bên ngoài, Lantis liếc mắt nhìn Phong Tiệm Ly.
Thanh niên đã toàn thân tản ra hàn khí, lạnh như băng cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ cũng thật là bắt được thời cơ tốt. Vào lúc ấy nam nhân kia ly khai Phong gia, không biết tung tích, cha bị ông ta đột nhiên biến mất làm cho hồn bay phách lạc, căn bản không có tâm tư quản ta và em trai... Không qua mấy ngày, có người thất kinh mà chạy tới, nói em trai chẳng biết vì sao bộ phận suy kiệt đã chết."
Đó là binh hoang mã loạn, chắc chắn không có ai đoán được đứa trẻ chết đi cũng không phải là tiểu Nam Kính, cả người thương tổn nhân hai, Phong Trường Mạch không thể đi cho đứa nhỏ làm giám định, liền bị lừa.
Hay cho một chiêu treo đầu dê bán thịt chó.
Nam Kính hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi ngàn vạn lần.
Nguyên lai bà Nam phát hiện nam nhân kia cũng chưa từng xuất hiện, vốn là muốn trộm đem cậu trả về.
Trở về Phong gia mới phát hiện, hài tử bị bà trộm đi đã bị tuyên cáo tử vong.
Bởi vậy, bà Nam nói cái gì cũng không dám lại để cho Nam Kính xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Phong, dù sao vào lúc ấy Phong Trường Mạch liên tiếp phải mất đi hai người thân, tuyệt đối sẽ chém bà thành muôn mảnh.
Mà bà Nam cũng căn bản không dám đem Nam Kính tùy tiện ném tới một nơi nào đó, bởi vì dựa theo pháp luật đế quốc quy định, lúc nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ hoặc là đứa trẻ bị gϊếŧ chết, chuyện đầu tiên chính là đến bộ ngành chính phủ có liên quan làm kiểm tra gien, bởi vậy nhất định sẽ lộ thân phận Nam Kính.
Tất cả bất đắc dĩ, bà Nam đành phải hướng bên ngoài tuyên bố Nam Kính là con của mình, người một nhà chạy trốn tới Solo tinh cầu cách đế tinh cực kỳ xa xôi sinh hoạt.
Nhiều năm như vậy, để phòng ngừa bị người nhà họ Phong phát hiện chuyện năm đó, bà Nam mỗi ngày đều trải qua lo lắng đề phòng, bà yêu thích sinh hoạt xa hoa, dù cho chỉ là một người hầu gái của Phong gia mà thôi, cũng làm cho bà Nam vì được làm ở trong gia tộc lớn của đế tinh mà cảm thấy tự hào.
Có thể tất cả những thứ này tất cả đều vì Nam Kính mà hỏng!
Bà Nam làm sao có khả năng không oán hận cậu?
Đặc biệt là chờ Nam Kính sau khi lớn lên càng ngày càng giống Phong Trường Mạch kia, càng làm cho bà Nam vừa kinh vừa sợ, hận không thể nhanh chóng làm cho cậu cút ra ngoài, rồi lại sợ có người nhìn thấy cậu mà nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên trên căn bản không cho cậu ra ngoài.
Nói cho cùng, vẫn là bà Nam tham lam mà tạo nên tất cả bi kịch.
Nam Kính nặng nề mà dựa vào ghế salon, một tay đặt trên trán, mắt nheo lại không biết đang suy nghĩ gì.
Một phen giải thích kia, không chỉ khiến Nam Kính rơi vào trầm tư, ngay cả hai