☆Chương 322: Tới chỗ của ta tìm Ellens?
Nam Kính lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm Weinman, chỉ lo hắn lại nói muốn đem Ellens làm thế này làm thế kia.
"Ngươi yên tâm, tuy là ta không tin tưởng hắn, nhưng cũng không muốn dằn vặt hắn."
Ngay lúc này, Weinman cảm thấy hắn rất viên mãn.
Ellens mang đến cho hắn một cảm giác rất tốt, một người nam nhân tài giỏi ở trước mặt hắn lại ngoan như con mèo, hiện tại lại luôn thỏa mãn lòng hư vinh cùng lòng tự trọng của hắn.
Hắn và Metal đã triệt để kết thúc, ở trong lòng hắn, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng cùng nhau.
Nhưng bây giờ người cùng hắn nói chuyện yêu đương là Ellens.
Nghe lời, ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện.
Từ bất kỳ phương diện nào đều là một tình nhân rất hoàn hảo.
Cùng Metal phản nghịch lại thích làm nũng kia tuyệt đối là khác nhau, nhưng lại đều làm Weinman yêu thích.
Cùng nhau nói chuyện yêu đương cũng không tồi, Ellens là người yêu thông minh thức thời, hắn xác thật cũng không cần đem hai người ở trên giường làm cho ra nông nỗi như vậy.
Lantis nhàn nhạt nhìn qua sắc mặt Weinman, ở đáy lòng khẽ thở dài một cái.
Đối với việc này, anh không quá lạc quan.
Metal là người thế nào anh không biết, nhưng Ellens không phải là loại người cầu toàn như vậy.
Đặc biệt là ——
"Các ngươi đã thẳng thắn, ngươi lại làm Ellens bị thương nặng như vậy, ngươi xác nhận hắn còn đồng ý ở cùng với ngươi sao?"
Lantis nói đến mức rất thấm.
Ellens kinh nghiệm yêu đương mười phần, làm sao có khả năng không nhìn ra Weinman đối với hắn qua loa cùng không tận tâm?
Nhưng hắn vẫn là làm bộ không biết gì cả, một đôi mắt dâm tà như trước hiện ra ý cười câu người, đứng ở bên người Weinman.
Không thể không nói, ngay cả Lantis đều có chút cảm phục mức độ nhẫn nại và cố chấp của tên kia đối với Weinman.
Mà lần này...
Lantis không có cách nào giúp Weinman giải vây cái gì.
Chưa bao giờ đau, không có nghĩa là sẽ không đau.
Chờ tới trình độ đau nhất định, e rằng không ai có thể nhẫn nại thêm mà buông xuống?
Dù cho người kia là Metal.
Khóe môi Weinman lại câu ra một nụ cười như có như không, ngón tay ở trên ghế salon gõ gõ, nhẹ như mây gió ——
"Hắn biết hắn nợ ta, hơn nữa... Chỉ cần trong lòng hắn còn có ta, sớm hay muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh ta."
Nếu Weinman đã nói như vậy, mọi người cũng là không nói thêm gì nữa.
Một đêm vô mộng, đây là ngày cuối cùng ở tinh cầu Solo trước khi xuất phát.
Nhưng sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, Nam Kính liền bị một trận tiếng ồn ào dưới lầu làm tỉnh.
Lantis cảnh giác mà mở mắt ra, quanh năm sinh sống trong chốn cung đình cũng không có làm cho tính cảnh giác của anh hạ thấp, trái lại luyện thành thói quen bất cứ lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh.
Buổi sáng năm giờ ba mươi phút, sơn gian biệt thự có người ngoài tới thăm.
Nam Kính mới vừa muốn ngồi dậy, liền bị Lantis bên cạnh ấn lại vai đè xuống giường.
"Anh đi xem, em ngủ tiếp."
"Em không ngủ được, sớm như vậy lại có người đến phá cửa, nói thật em rất tò mò, đây chính là tình huống lần đầu tiên thấy từ khi em đến đây ở."
Nam Kính ngáp một cái, ngữ điệu lại thoải mái vui vẻ.
Đã thay xong quần áo Lantis xõa mái tóc dài xuống trước ngực, cúi người hạ lên môi Nam Kính một nụ hôn chào buổi sáng, sau khi hôn xong, anh vui vẻ nở nụ cười.
"Đương nhiên, thân ái nếu như eo em không đau, dù là đi ra ngoài chạy hai vòng anh cũng không ngại."
Mặt Nam Kính đỏ lên, nửa phẫn nộ mà đẩy Lantis một cái, trong tiếng cười, người ở phía sau căm giận đem gối ở bên cạnh đập tới.
"Cút cút cút, được tiện nghi còn ra vẻ, bắt đầu từ bây giờ đến khi huấn luyện kết thúc, anh sẽ không có cơ hội làm chuyện xấu biết không?"
Lantis nhướn mày, không có ý tốt nhìn Nam Kính, phảng phất như cậu là một miếng bánh ngọt ngon miệng.
"Làm, làm cái gì?"
Nam Kính cọ một chút ngồi xuống, không khỏi đau eo, ai u một tiếng xoa eo u oán mà trừng Lantis một cái.
Bị phu nhân của mình oán giận, Lantis buồn cười ngồi ở bên cạnh xoa eo cho cậu nói: "Bảo bối sao em lại có thể phá hỏng bầu không khí như vậy? Vốn còn muốn cùng em ân ái một hồi."
Đù má, "làm" nữa?
Ánh mắt nhìn Lantis như nhìn cầm thú, Nam Kính muốn đánh người.
Nhưng mà bọn họ không có thời gian để anh anh em em, dưới lầu hiển nhiên từ cãi vã đã biến thành đánh nhau, âm thanh bùm bùm ném đồ vật cách một tầng lầu cũng có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.
Nam Kính kinh nghi bất định* cùng Lantis nhìn nhau vài giây, thúc giục: "Anh nhanh nhanh đi xem xem."
*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
Nhanh chóng đi đến trong phòng khách, chỉ thấy nơi này bừa bộn khắp nơi, bàn ghế với chậu hoa bị vứt vào cùng một chỗ, hơn nữa trong phòng lúc này vẫn còn bóng dáng đao kiếm, chỉ thấy một áng lửa xẹt qua giữa không trung, bị một thanh trường kiếm ẩn chứa cổ vũ lực từ giữa chặn ngang rồi cắt đứt.
Cách đó không xa trên tường, để lại một vết sâu đậm, không khó để tưởng tượng nếu như một đạo kiếm này chém trúng người, nhất định sẽ đem người cắt đứt.
"Ngươi muốn chết?"
Quần áo xốc xếch Hi Lâm tóc tai bù xù mà phần phật quạt quạt, thiếu niên đối diện kia hai tay nắm cán kiếm, tàn bạo mà mắng một câu "Bệnh thần kinh".
Phong Tiệm Ly có thói quen dậy sớm tập thể dục buổi sáng, bây giờ còn chưa trở về, mà phòng ngủ Weinman cách âm quá tốt, phỏng chừng còn đang vui vui vẻ vẻ mà nằm mơ.
"Nếu như hôm nay không thấy được người, ta sẽ đem nơi này phá hủy."
Thiếu niên đeo kính mắt dày tối tăm nhìn chằm chằm Hi Lâm, khí thế không hề yếu.
"Đệt!"
Hi Lâm rời giường tính khí rất xấu, đạp cái ghế tựa nằm trên mặt đất cho ay đến thiếu niên kia, bị thiếu niên né qua.
Vì vậy ghế tựa đập vào cái bàn phía sau, rơi loảng xoảng,