☆ Chương 100: Ánh sáng kỳ quái.
Tại sao?
Nam Kính xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía lôi đài, tuy vẻ mặt có chút mờ mịt nhưng cậu rất chắc chắn phán đoán của mình. Cậu không biết nói như thế nào?
Liền lúc này Nhị Nguyệt Lưu Sương trong nháy mắt xông lên, Nam Kính nhìn cơ giáp cấp bốn nhỏ xinh thiếu một cánh tay hiện lên một đạo ánh sáng trắng.
Không, không chỉ một.
Chính xác mà nói là đạo bạch quang như vỡ ra thành một mảng như một tấm lưới bắn tới thân thể Bá Tước, hơn nữa khi tiếp xúc lập tức thu hồi.
Thật giống như nằm mơ.
Ánh sáng lập lòe ấy, so với cái hắc sắc to lớn của Ám Dạ Huyền Vũ thì quá nhỏ bé, cho nên rất nhiều người không để ý có sự tồn tại này. Nhưng Nam Kính lại rất dễ dàng nhìn ra được tác dụng của nó là - cắt.
Đem các bộ phận mạnh mẽ cắt đi. Vì cậu thấy được khả năng đâm xuyên của ánh sáng kia không gì cản nổi, đi vào từ ngực rồi không ngừng bay ra từ phía sau.
Cậu mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Ám Dạ Huyền Vũ giữa sân không nhúc nhích, khẩn trương đến nổi hô hấp cũng quên.
Khi tất cả mọi người trên khán đài đang hoan hô người chiến thắng, thì một màn trên sân làm người ta kinh hãi, Ám Dạ Huyền Vũ như bị laser phanh thây, vỡ thành từng khối, ầm ầm sụp xuống.
Nguyên bản một mảng reo hò trở nên yên lặng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Có người hoảng sợ đến mất phản ứng, tất nhiên cũng có người đã đoán trước được kết cục, rất bình tĩnh.
Người đã bị phán tử hình Nhị Nguyệt Lưu Sương từ trong cơ giáp nhẹ nhàng nhảy ra, mở không gian xoay đem cơ giáp bị thiếu một tay thu vào. Anh ta ném sợi tóc dài của mình ra sau, vẫn một vẻ khinh bỉ. Anh hơi nâng cằm, hướng về người đang chật vật bước ra từ cơ giáp rách nát, tức chết người không đền mạng nói: "Bây giờ có phải cảm thấy rất may mắn không?"
Bá Tước chật vật quỳ trên mặt đất, bả vai run rẩy, cơ giáp tổn hại hoàn toàn còn ảnh hưởng đến người điều khiển. Anh ngẩng đầu lên, có thể nhìn rõ khuôn mặt mây đen giăng kín, cùng vẻ nham hiểm ngoan độc muốn đem người trước mặt mình xé thành trăm mảnh. Không ai rõ bằng anh, lúc sử dụng vũ khí để tiến công thần tốc, anh đã cảm nhận được một sự sợ hãi bao trùm mình, cảm giác áp bách từ một cường giả giống như Tử Thần đang đến bên cạnh.
Ngay sau đó anh nghe thấy một âm thanh cắt chói tai. Chờ đến khi anh đứng trên mặt đất, mới phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng - Ám Dạ Huyền Võ tự xưng cứng rắn đã tan tành.
Câu nói vừa rồi của Nhị Nguyệt Lưu Sương, cứ như tiếng vọng vang mãi trong đầu Bá Tước.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn đây không phải thực chiến."
Bá Tước anh nên cảm thấy may mắn, may mắn vì đây không phải thực chiến.
Trọng tài hồi phục tinh thần, một màn trước mắt tuy rằng chấn động nhân tâm nhưng công việc của anh là tuyên bố thắng bại, về phương diện kĩ thuật, đã có chuyên gia chuyên nghiệp đến dự đoán.
Đã xảy ra chuyện gì?
Dù khán giả trên khán đài có được chỗ ngồi tốt để quan sát cũng khó thể giải thích kết quả, mờ mịt thất thố.
Nhưng thi đấu đã kết thúc, cần phải hạ màn.
Trọng tài rất nhanh từ khiếp sợ trở lại, thanh thanh giọng nói: "Ta tuyên bố, trận đấu cơ giáp VS cơ giáp, Nhị Nguyệt Lưu Sương thắng!
Toàn trường ồ lên.
"Tại sao lại như vậy?"
"Khoan đã! Chậm nào!"
"Yêu cầu phúc thẩm!"
Không chỉ người xem trên sân, cả lô VIP cũng không ngừng bàn luận.
"Nhị Nguyệt Lưu Sương đã làm cái gì? Tại sao tôi cái gì cũng không thấy?"
"Trời, đó là phân giải sao? Nếu ở hiện thực, cơ giáp bị phân giải đến như vậy, người điều khiển chẳng phải nhất định sẽ tổn thương nghiêm trọng?"
Ngữ khí khó tin làm người ta không khỏi tự tưởng tượng rồi lòng đầy sợ hãi, nếu thật sự thì người cũng không bỏ.
Tất cả đều chung một cảm giác may mắn 'Cũng may chỉ là thế giới ảo!'
Lực sát thương khủng bố như vậy. Nhưng mà, cuối cùng nó xảy ra khi nào?
Lúc này chủ trì cũng yêu cầu chuyên gia đưa ra nguyên nhân thắng lợi mà họ bảo. Rất nhanh trên màn hình tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, động tác được tua chậm, làm Nam Kính thấy được rõ ràng những điều lúc nảy không nhìn ra.
Trong thời khắc Nhị Nguyệt Lưu Sương tiếp cận Huyền Vũ của Bá Tước, trên tay phải xuất hiện vệt sáng laser màu sáng bạc rất nhạt lại vô cùng mỏng manh. Nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, ánh sáng ấy biến thành quang mang chói mắt bén nhọn.
Tay phải của cơ giáp??? bị cắt thành một vòng tròn liền khẽ run lên, lưỡi dao laser lại tách ra như vô vàn cánh bay thẳng đến khắp các bộ phận Huyền Vũ của Bá Tước. Tay vừa thu lại dao laser liền biến mất.
Nam Kính nhắm mắt lại đem đoạn phim lúc nãy tua chậm, tua lại rồi tăng dần tốc độ. Nếu lấy tốc độ lúc nãy mà phóng ra, một mảng ánh sáng trắng kia là có thể giải thích được, vì tốc độ tay của Nhị Nguyệt Lưu Sương quá nhanh, cho nên tia sáng hợp thành một mảng.
"Này lại là làm sao?" Người bên cạnh vẫn không hiểu.
Vân Cảnh Hàm từ cửa kính phía trước trở lại ngồi lên tay ghế sofa Nam Kính đang ngồi, tò mò hỏi: "Cậu sao lại biết Nhị Nguyệt Lưu Sương thắng?"
Nam Kính nghe cũng cảm thấy có chút cổ quái, dù ánh sáng trắng lúc đó rất nhạt lại bị ánh đen lớn che đậy không dễ nhìn, nhưng bây giờ, tốc độ được tua chậm rất nhiều, cũng không kỳ quặc đến mức nhìn không thấy đi?
Ít nhất cũng nên hỏi ánh sáng trắng kia là gì chứ?
Tuy Nam Kính có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi nhìn thấy ánh sáng trắng kia có vấn đề."
"Ánh sáng trắng?" Vân Cảnh Hàm quái dị, quay đầu xem lại hình ảnh trên màn hình, xác định mình không bỏ sót tin tức nào mới khó hiểu hỏi: "Ánh sáng trắng ở đâu?"
"Cậu...."
Cậu không nhìn thấy nó sao?
Nam Kính còn muốn buộc miệng thốt lên, lại cảm giác có ánh mắt người khác nhìn đến lại nuốt về, trong lòng thình thịch nhảy mạnh.
Chung quanh mọi người biểu tình lẫn lộn phỏng đoán, bọn họ hẳn là cũng không thấy ánh sáng trắng kia, nên chưa phát hiện vấn đề mấu chốt.
"Ánh sáng trắng gì?"
"Tôi không thấy được gì cả, chỉ thấy một mảng đen từ súng pháo của Ám Dạ Huyền Vũ." Ngày càng nhiều người đều đem lực chú ý dời đến người Nam Kính.
Xem ra chỉ có một mình cậu nhìn thấy. Nam Kính đem ánh mắt nhìn vào màn ảnh đang không ngừng phát lại cảnh lúc nãy. Một lần lại một lần. Ánh sáng trắng ảm đạm lại hết sức sắc bén. Cậu không phải gặp ảo giác.
"Nhìn lầm thôi." Nam Kính lắc đầu phủ nhận.
"Thao—"
Trăm miệng một lời thất vọng, mọi người lại bắt đầu thảo luận.
Vân Cảnh Hàm mở thiết bị truyền tin ra: "Để tôi hỏi anh tôi một chút."
Nam Kính chần chừ một chút cũng mở thiết bị truyền tin ra, cậu muốn hỏi Lantis có xem trận đấu vừa rồi không, có nhìn thấy ánh sáng trắng kia không.
Không dám nói với người khác vì không biết có nên nói hay không, cậu lại có thể không hề do dự mà nói với Lantis.
Ngón tay chạm vào thiết bị truyền tin, rõ ràng là bình thường, cậu lại có cảm giác như bị phỏng theo phản xạ có điều kiện mà giật về.
Bàn tay cứ như vậy không thể cử động. Cậu nhớ lúc trước dù có yêu Mục Hoài An cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm anh ta một trăm phần trăm. Nhưng lúc này, đối với một Lantis quen biết chưa lâu, cậu lại có thể đem hết tất cả mà phó thác.
Là bởi... Tịch mịch lâu quá sao?
Nam Kính thở dài, thu lại thiết bị truyền tin. Dù cậu đối với Lantis vô cùng tin tưởng nhưng vẫn sẽ có một chút lo lắng. Vẫn là đợi đến khi anh ấy thi đấu kết thúc rồi nói sau.
Mà bên cạnh, Vân Cảnh Hàm cũng đã kết thúc trò chuyện cùng Vân Thiên Dật.
"Như thế nào?" Nam Kính hỏi.
Vân Cảnh Hàm lắc đầu: "Anh ấy chỉ nói tay phải cơ giáp Nhị Nguyệt Lưu Sương có chút kỳ lạ, cũng không nhìn ra là kỳ lạ ở đâu."
Lần này, Nam Kính càng thêm tin chắc ánh sáng cậu nhìn thấy không phải trạng thái bình thường. Có thời gian nhất định phải hỏi Lantis một chút.
Các tuyển thủ trong top mười cũng không thể bình tĩnh, đối với trận thua của Bá Tước chỉ có thể dùng ba câu để hình dung:
'Thua quá nhanh', 'Thua qua thảm', 'Thua thảm đến khó thể hình dung'.
Lời nói rác rưởi lúc đầu của Nhị Nguyệt Lưu Sương bọn họ nghe, cùng là thí sinh, lúc này không khỏi cùng suy nghĩ với Bá Tước, nếu không phải thế giới ảo mà là thực chiến?
Kết cục sẽ là, người lái còn có thể sống không?
Cũng may là giả thuyết!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Các cậu có nhìn ra cái gì không?" Rốt cuộc có người không chịu nổi thốt ra miệng hỏi.
Ngồi ở đây đều là đương kim top mười của năm ngoái, cũng có thể nói là cao thủ trong cao thủ, dù không muốn thừa nhận nhưng không ai không hiểu.
☆ Chương 101: Phân tích của Vân đại công tử
Lời vừa rồi như bật công tắc máy hát, cao thủ đang rụt rè liền bắt đầu thảo luận.
"Tôi thấy có gì đó không khoa học! Tôi chỉ thấy cơ giáp cao cấp đem cơ giáp cấp thấp đánh thành tro bụi, còn chưa gặp qua trường hợp này...." Một tuyển thủ trong top mười nhìn không ra.
Lại một người tiếp lời: "Giống như trực tiếp bị ăn mòn."
"Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này, cũng quá trâu bò rồi?" Nói xong, cậu ta nghiêng người nhìn Kinh Vân Công Tử, có thể nói lúc này vẫn không bị ảnh hưởng gì thật làm người ta bội phục.
"Kinh Vân Công Tử, cậu có thể bình tĩnh như vậy sao? Mau nói cậu đã nhìn ra cái gì!" Vài ánh mắt khác cũng tập trung lại đây. Năng lực phân tích của Kinh Vân Công Tử tất cả mọi người đều công nhận.
Vân Thiên Dật nghe vậy, nhìn mọi người cười nói: "Thua rất khó coi."
"...."
Này ai cũng biết, còn cần phải nói.
Vân Thiên Dật gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Bá Tước quá khinh địch, Nhị Nguyệt Lưu Sương ngay từ đầu đã không phản kích màn vật lộn của anh ta, nhưng cũng không trốn, đây nói lên kỹ năng điều khiển của Nhị Nguyệt Lưu Sương rất mạnh. Hơn nữa...."
Mọi người nghe đến say sưa, vừa thấy Vân Thiên Dật nói một nửa, nhất thời kháng nghị.
Anh cho mọi người một ánh mắt đừng nóng vội, sửa sang lại ý nghĩ tiếp tục nói: "Nhị Nguyệt Lưu Sương không hề e sợ thậm chí là cố ý dụ dỗ Bá Tước đến gần mình công kích, chỉ