☆ Chương 137: Kí chủ cậu quá kiêu ngạo
"Hi vọng lần sau gặp mặt, học đệ có thể nhớ mặt tôi." Sidya cười tủm tỉm nói.
Nam Kính cũng không quay đầu lại, âm thanh trong trẻo bình tĩnh: "E là tôi sẽ không nhớ ra được, tôi chưa bao giờ nhớ mặt của kẻ thất bại."
"Dựa vào cái gì! Quá là trâu bò! Dám kiêu ngạo như vậy!"
"Mẹ, cho thể diện còn không cần a, cậu ta cho là cậu ta sẽ thắng a?"
"Ta thao, lần đầu tiên nhìn thấy có người dám nói chuyện như vậy với Sidya, tôi không được rồi, cậu ta quá soái, ta thực muốn yêu cậu ta!"
"Tính tình nay, quá dễ kéo cừu hận."
"Tôi thích, thật sảng khoái, đủ trực tiếp, đủ cay."
"Chà chà..."
"Có kịch vui để xem."
"..."
Sắc mặt Sidya trắng bệch vì bầu không khí, nhưng da dẻ của hắn vốn trắng từ trước, nên không thể nhìn ra sắc mặt khó coi.
Nam Kính, tôi coi thường cậu.
Hắn không nói gì thêm nữa, vẫn duy trì thói quen mỉm cười thân thiết chào hỏi mọi người, hắn nói nhận được thông báo sau đó ra khỏi hội trường pha lê trong sự bảo vệ của bảo tiêu.
Trước cửa hội trường pha lê một loạt chiếc xe màu đen xa hoa đang đợi, thấy Sidya đeo kính râm đi ra từ hội trường pha lê, một nam nhân mặc áo đen tiến đến mở cửa chiếc xe ở giữa, Sidya ngồi vào.
Cửa xe khép lại, nụ cười trên mặt Sidya nháy mắt đổ nát, gương mặt trắng nõn âm trầm như cơn bão đêm hôm trước, con ngươi màu xanh bắn ra sát khí, xương ngón tay bị nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng răng rắc.
Dung mạo hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lại bị cái tên thường dân thấp kém nói như vậy, dường như sụp đổ, còn bị Nam Kính xem thường, khinh bỉ, không thể nghi ngờ là đang thêm dầu vào lửa.
Miphira ngồi bên cạnh bị vẻ mặt giận dữ khó gặp của Sidya hù.
Sidya tàn bạo liếc mắt trừng Miphira, người đằng sau thân thể cứng lại, hơi co rúm về phía sau, ai đụng tới người đó xui xẻo, Miphira cũng không muốn khi hắn đang giận dữ lao ra làm thiêu thân.
Nhưng lần này, Sidya không có ý định nói cho người khác, âm lãnh nở nụ cười, nói với nam nhân ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế: "Video ngày hôm nay đã thu lại chưa?"
"Thưa thiếu gia, toàn bộ đều đã thu lại." Nam nhân trả lời.
Bên trong trường quân đội Sifal không cho phép quay video, mà Sidya đã sớm tìm xong kẻ thế mạng, hắn là nhân vật công chúng, biết nên làm sao để lợi dụng ánh sáng của dư luận để có lợi cho mình.
"Nam Kính, ngươi cũng chỉ có thể kiêu ngạo được bây giờ thôi."
Sidya nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Miphira sững sờ, đây là bị Nam Kính làm cho tức giận?
Nhiều người như vậy, rốt cuộc Nam Kính đã nói gì?
"Hắn quả thực kiêu ngạo, lúc trước tên Lư Phi ngu xuẩn kia cũng không kiêu ngạo như vậy."
Miphira lần đầu tiên nghe tên Nam Kính bởi vì Nam được một mỹ nhân thần bí đưa đến trường bằng xe 3S lốc xoáy đồng thời không cho Lư Phi mặt mũi.
Sidya nghe vậy, thu lại biểu tình khó coi, khinh bỉ hừ cười nói: "Cũng nhờ hắn quá kiêu ngạo, nếu không anh không biết làm thế nào để công bố hình ảnh tiêu cực của hắn với công chúng, đây là hắn tự tìm đường chết, không thể trách anh."
Nhớ tới Nam Kính, Sidya cảm thấy cổ họng như bị nhét một con ruồi vô cùng buồn nôn, trước mắt có một khuôn mặt, ôm lấy Mục Hoài An, suýt chút nữa đoạt đi vị trí Thiếu phu nhân thuộc về mình.
Cho dù tâm tư Mục Hoài An đặt trên người mình, cho dù đã thương lượng bắt được bảo vật trên người Nam Kính đưa người ra hòn đảo bí mật gϊếŧ chết đồng thời cũng không công bố hôn nhân của hai người ra bên ngoài, Sidya cũng không thể chịu được bên người Mục Hoài An có người như vậy tồn tại.
Nam Kính...
Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá lớn vì những gì ngươi đã làm.
...
Không còn Sidya và Phù Lan quấy rối, Nam Kính ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng vật liệu, lấy ra ba vật liệu đã ký gửi.
"Kí chủ cậu quá kiêu ngạo đến ta cũng không nhìn nổi."
Trí năng một hào đỡ trán, yên lặng cho Nam Kính một like.
Ngày hôm nay hình tượng cô dâu nhỏ của Nam Kính đã thay đổi, tính cách biến đổi lớn, từ nhan sắc đến kỹ thuật chế tạo cơ giáp mà Sidya lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn khinh bỉ, chèn ép.
Cậu có cay những gì mà chồng cậu làm ra hay không?
"Ta chỉ làm điều này với Sidya, nhìn thấy gương mặt của hắn liền thấy khó chịu."
Nam Kính không quan tâm đến hình tượng của mình, không quá để ý nói.
Cậu cũng không phải là không thể nhẫn nhịn, cậu hoàn toàn có thể chịu được.
Nếu như không thể chịu được, cũng sẽ không để cho người nhà họ Mục cùng người Nam gia ức hiếp mà không chút phản kháng, đời này cũng sẽ cầm video của Mục Hoài An và Sidya mà không nói lời nào, thậm chí cũng chưa nói chia tay với Mục Hoài An.
Thế nhưng, đối mặt với hung thủ gϊếŧ mình, Nam Kính không thèm nhịn.
Nhận định là kẻ thù, nhất định là một mất một còn, hà tất gì phải giả tạo cho một con rắn?
Cậu thừa nhận cậu có điểm vĩnh viễn không bằng Sidya so với dối trá, Nam Kính trực tiếp chịu thua.
"Đích _____ chào ngài Nam Kính đồng học, ngày 15 tháng 10 ngài sẽ lấy một bộ linh kiện cấp một ba sao số tám để chế tác, xin hãy sử dụng trong ngày hôm nay, sau đó tổng hợp linh kiện cho vào trong máy kiểm tra đo lường."
Hệ thống đúng hạn nhắc nhở.
Lời nói để ở đó, vạn nhất không