☆ Chương 144: Kỹ năng diễn xuất quá xốc nổi
Để che giấu sự kích động mà cười thành tiếng, Lantis nhẹ giọng ho khan hai tiếng bắt đầu đề tài mới: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn."
"Này, đừng có cho là lúc nãy em không thấy anh cười."
"Ha ha, có đôi lúc anh rất thích sự thành thật."
Lantis ngẩng đầu nâng khóe miệng lên sau đó đưa Nam Kính ra ngoài.
"Anh làm cơm khó ăn muốn chết!"
Nam Kính bực mình bắt đầu tiến hành công kích.
Lantis: "..."
"Làm người khác ăn vào như thuốc độc!"
Nam Kính đắc ý cười, đừng tưởng em cưng chiều anh quá là anh có thể láo nháo.
Lantis: "..."
"Hại người ta ở trong bệnh viện nguyên một tuần rồi."
Nam Kính tiếp tục đả kích tinh thần.
Lantis cuối cùng đã phát hiện ra nếu không kíƈɦ ŧɦíƈɦ vật nhỏ này em ấy sẽ không biết mình là ai, Lantis thản nhiên nở nụ cười, nặn nặn một bên eo của Nam Kính, lông mày nhíu lại nói: "Kém cỏi đến như thế? Mà anh nhớ dường như ai đó vẫn kiên trì uống hết nửa bát."
Nam Kính nhịn không được mỉm cười.
Lantis: "Anh làm cơm khó ăn muốn chết."
Có thể thu hồi lại từng câu vừa nói không?
"Làm người ta ăn vào như trúng thuốc độc!"
"..."
"Hại người ta ở trong viện nguyên một tuần rồi."
Thực sự là đủ rồi!
Mẹ nó, lịch sử đen tối không giải thích được.
Nam Kính lệ rơi đầy mặt, tự nâng đá đập chân mình đúng là một trải nghiệm đầy chua sót.
Đồng thời cậu ở trong lòng tự tặng mình 10 ngàn like, cậu thế nhưng có thể kiềm chế hành động muốn đem bát cháo đổ đi mà ấm áp nói với Lantis hương vị không tồi?
Ngẫm lại mới cảm thấy bản thân mình thật Thánh mẫu.
Quả thực có khuynh hướng M!
Càng làm cho Nam Kính bội phục mình sát đất chính là miễn cưỡng uống hết nửa bát cháo hải sản tươi còn sống, chưa ninh nhừ và còn đầy tơ máu, vậy mà không có chút vấn đề gì.
Quả nhiên đây chính là năng lực đặc biệt của đứa trẻ được người nghèo nuôi sao?
Dạ dày mạnh mẽ!
Tuy rằng Nam Kính không biết tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà quan hệ của Lantis với Vân Cảnh Hàm hình như tốt hơn, không khí dương cung bạt kiếm với Ellens cũng bớt đi, thế nhưng những người cậu thích có thể nhanh chóng hòa hợp khiến cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Điều khó chịu duy nhất là trên người Lantis có quá nhiều bí ẩn, Nam Kính căn bản không biết anh sống trong vòng tròn nào và bạn bè như thế nào.
Nam Kính rất cảm kích đám Ellens vì đã làm bạn với mình, mặc dù không có tác dụng thực chất nào, nhưng Nam Kính vẫn hạnh phúc sau khi biết rằng khác với đời trước, đời này cậu có bạn bè.
Cảm giác này thật tốt.
Buổi trưa, mấy người bọn họ tụ tập chung một chỗ, đi ra ngoài trường ăn bữa cơm, mặc dù trường quân đội Sifal có lệnh cấm ban đêm nghiêm ngặt đối với học viên năm nhất, nhưng vào ban ngày trường học lại vô cùng khác với trường quân sự nghiêm ngặt khác.
Chỉ cần là học viên trong trường, không ai quan tâm bạn đi ra ngoài khi nào.
Một bữa cơm qua đi, Vân Thiên Dật nhân cơ hội đưa Vân Cảnh Hàm đã một tháng không về nhà, nhanh chóng quay về đại trạch để gặp cha mẹ, Ellens khi biết có tiểu học đệ đang chờ, vung tay một cái liền biến mất vô tung vô ảnh.
Có một vị tiểu thư tiếp khách ngượng ngùng, lễ phép cúi đầu 90°, Nam Kính hơi khom lưng, gật gật đầu về phía vị tiếp khách đang có chút lo sợ tới mặt mày tái mét, ra khỏi cửa nhà hàng.
Mà phản ứng của Lantis, rõ ràng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Thật không quen."
Đi ra được hơn trăm bước, Nam Kính mới thở phào nhẹ nhõm.
Phục vụ kiểu này quá tốt, lễ nghi chu toàn đến mức làm cậu toàn thân từ trên xuống dưới đều khẩn trương.
"Thấy nhiều rồi sẽ quen." Lantis nói.
Nam Kính hì hì nở nụ cười, hỏi: "Có phải trước đây anh thường được người khom lưng cúi đầu với mình không?"
"Muốn biết?"
Lantis nghe thấy được ý tứ trong lời nói của Nam Kính, dừng chân lại ở bên đường, nhấn một nút lệnh nào đó trên thiết bị đầu cuối.
"Đương nhiên muốn biết." Nam Kính thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: "Muốn biết anh sống trong hoàn cảnh nào từ nhỏ, muốn biết bằng hữu của anh là ai, muốn biết tất cả mọi thứ..."
Nói tới đây, Nam Kính một mặt ai oán nhìn Lantis đang không nhịn được ý cười, bất mãn nói: "Đáng tiếc em chỉ biết người yêu mình là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết."
"Không chỉ là đàn ông, thân ái."
Lantis lập tức thể hiện anh là độc nhất vô nhị, chỉ chỉ mũi mình nói: "Nhìn khuôn mặt này, có phải quyến rũ muốn chết? Nhìn khí chất này, có phải rất khác với mọi người? Nhìn màu tóc này một chút, mùi vị thật..."
Không đợi Lantis nói xong, Nam Kính đã sắp cười đến ngã ngửa, lời nói này hoàn toàn phá hỏng hình tượng tao nhã của Lantis.
"Anh học cái này từ ai?"
"Em phát hiện ra rồi?" Lantis nhíu mày.
"Mẹ nó—"
Thực sự học từ người khác?!
Nam Kính đầu tiên là cả kinh, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: "Kỹ năng diễn xuất quá kém, quá khoa trương, thân ái, anh thích hợp đi con đường điệu thấp mà không phải là trắng trợn kéo cừu hận, tuy rằng em vẫn luôn cảm thấy anh đã kéo kha khá cừu hận."
"Vừa nãy đột nhiên nhớ lại một người bạn, hắn là cái tên tự luyến, nếu như tương lai em gặp hắn, em sẽ biết được thế nào tự luyến mỗi ngày mỗi giờ. Khi em biết được mức độ tự luyến của hắn em chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu đấy."
Lantis sờ mũi một cái, nhớ tới ai đó, đầu lại thấy đau.
Câu chuyện cười nhỏ để điều tiết bầu không khí qua đi, Lantis ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Kính chăm chú.
Tên nhóc này có lẽ là không biết, từng câu từng chữ của em ấy đều chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng mình.
Lantis đưa tay ra ôm lấy Nam Kính vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu cắn nhẹ, nói: "Bảo bối, anh