☆ Chương 31: Hệ chỉ huy lãng phí nhân tài
Nếu để Nam Kính đoán, cậu nhất định sẽ loại bỏ hệ văn hóa nghệ thuật cùng chế tạo cơ giáp vì cả hai đều không có độ nguy hiểm.
Hệ chỉ huy.
Phản ứng đầu tiên của Nam Kính là hệ này, bởi vì từ trên người Mục Hoài An có thể nhìn ra các quý công tử thượng lưu trên đế quốc đều yêu thích việc vẫy tay ra lệnh của các tướng lĩnh mà không phải làm gương cho binh sĩ như cơ giáp sư.
Vừa vặn nam nhân trước mắt này cũng giống đám thanh niên kia, cũng sẽ là một quý công tử quyền thế.
Tuy rằng chiến sĩ cơ giáp rất dễ dàng được người ta sùng bái xem là anh hùng, nhưng độ khó nhiệm vụ cũng cao nhất, Ở tiền tuyến cũng luôn là người xông pha đầu tiên, thương tổn vẫn luôn là cao nhất.
Nhưng Nam Kính không cảm thấy như vậy, nam nhân này sẽ không lựa chọn giống Mục Hoài An, tuy rằng Nam Kính không hiểu lắm lời trí năng một hào nói, nhưng có thể hiểu được vẻ kinh ngạc khi nó thốt lên trong người Lantis sở hữu gien nghịch thiên.
Không vào hệ cơ giáp, quả thật là uổng phí nhân tài!
Nhớ đến đây Nam Kính nói: "Ta cảm thấy, ngươi là ghi danh vào hệ cơ giáp."
(*Do cũng bị hôn rồi nên đổi xưng hô ta – ngươi cho thân hơn)
Nha?
Lantis có chút bất ngờ - nếu như anh thật sự đến trường quân đội báo danh mà nói, anh nhất định sẽ ghi danh vào hệ cơ giáp mà không phải hệ chỉ huy được xưng là đứng đầu.
"Tại sao lại như thế?" Lantis lộ ra một nụ cười ngoạn dung, con ngươi cũng mang theo ý cười câu dẫn, Nam Kính có thể cùng mình có chung suy nghĩ, điều này làm cho anh rất vui mừng.
Nam Kính trong lòng chà xát một ít, người này không khỏi là quá câu nhân đi? Tùy tiện một cái biểu tình đã muốn người ta chịu không nổi mà phạm pháp.
Cậu yên lặng nuốt nước bọt, nói: "Hệ chỉ huy đối với ngươi mà nói thì có chút lãng phí nhân tài, hơn nữa điều kiện của ngươi lại phi thường tốt rất thích hợp vào hệ cơ giáp."
"Làm sao em biết điều kiện ta phi thường tốt?" Lantis hơi nheo mắt lại, dùng ánh mắt không hiểu nhìn Nam Kính.
Từ phản ứng hoa si của trí năng một hào mà ra!
Nam Kính trong lòng hồi hộp một chút, cư nhiên không cẩn thận mà suýt nữa bại lộ thân phận bản thân, lập tức trong cái khó ló cái khôn: "Vào lúc ấy, chuôi đao quân dụng bất kể là độ nhanh, thời gian, lực khống chế hay góc độ điều chính xác vô cùng, điều này người bình thường không có khả năng làm được."
Thậm chí căn bản là ở độ tuổi này không ai có thể đạt đến trình độ đó.
E rằng, Mục Hoài An của mười năm sau cũng không thể có loại trình độ này.
Lantis mỉm cười không hỏi thêm, thiết bị truyền tin trên tay hắn từ đầu vẫn luôn nhắc nhở, nghĩ đến nếu thật không đi gặp người kia, chắc chắn sau này hắn tại trường quân đội Sifal này sẽ tràn ngập những chuyện phiền phức như "khiêu chiến" khó tránh khỏi.
"Em đoán không sai, ta đúng là hệ cơ giáp."Lantis nghĩ, nếu cái người kia gấp như vậy muốn gặp mình, liền thuận tiện đòi hắn một tờ thư thông báo hệ cơ giáp đi.
Đã đoán đúng.
Chẳng biết vì sao Nam Kính lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đem Lantis xem thành một thiên tài.
☆ Chương 32: Hẹn gặp lại, lantis
Tuy nói quá trình lựa chọn hoàn toàn được bảo mật không có cách nào dò xét, nhưng từ Internet trên giả lập có thể nhìn thấy khắp nơi kêu rên thống khổ tận trời, nào là bài kiểm tra nghiêm khắc nhất hay qua một lần khảo thí là mất nửa cái mạng, nếu không ít nhất một đoạn thời gian nhớ đến liền đau đầu.
Hơn nữa Nam Kính bởi vì thể năng không đạt tiêu chuẩn, liền ngay cả tư cách nộp đơn cũng bị rút, làm cho cậu càng thêm kính nể đối với hệ cơ giáp.
Nếu Nam Kính biết Lantis căn bản là không trải qua vòng tuyển chọn địa ngục ấy, dễ như ăn cháo liền được người khác cấp cho một bức thư thông báo nhập học hệ cơ giáp, nhất định sẽ không còn bình tĩnh, sau đó khóe miệng sẽ mạnh mẽ co giật, có thể còn có mấy giây đố kị.
Nha, nhiều nhất là như vậy.
Chỉ là những cái người khác gọi là địa ngục, đối với một người từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện nghiêm ngặt của quân bộ như Lantis mà nói chỉ là trò trẻ con, nếu Nam Kính biết nhất định sẽ càng kính phục Lantis.
Bất quá dù như vậy cũng không cách nào ngăn cản kính ý chân chính của Nam Kính đối với các đồng học hệ cơ giáp.
Sùng bái từ trong mắt Nam Kính hiện ra, khiến cho Lantis suýt chút nữa không kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt - nhóc con này thật đáng yêu, làm sao bây giờ?
"Lantis thân ái, ta nhắc lại cho ngươi lần nữa nếu như trong vòng năm phút ta vẫn không thấy ngươi, tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi sẽ phát sinh một số chuyện mà ngươi không nghĩ tới đó nha."
Lantis đôi mắt dư quang liếc qua thiết bị đầu cuối đang sáng lên một dòng chữ nhỏ, đối với câu nói không tính uy hiếp này anh chỉ nhận định thiết bị quản chế so với trước đây có vẻ mạnh hơn một ít.
Tính khí của người kia... Tốt thôi, Lantis sẽ không khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.
Nam Kính cũng thấy thiết bị đầu cuối trên tay Lantis sáng lên, trong lòng nhất thời có chút than thở - Thiết bị đầu cuối của Lantis cùng màu tóc vàng nhạt của anh có điểm tương đồng, không nhìn ra được làm từ chất liệu gì, thế nhưng ánh sáng lộng lẫy sáng ngời, hình thức giản lược phục cổ, so với những cái hoa văn phiền phức mà cậu nhìn thấy trước kia, nó lại càng giống như một cái vòng tay cao cấp được làm riêng chứ không còn là một thiết bị đầu cuối thông thường!
Bất quá Nam Kính cũng không biểu hiện ra một người chưa từng va chạm ngoài xã hội, mở miệng lễ phép nói: "Xem ra ngươi còn có việc, vậy hiện tại ta không quấy rầy ngươi nữa."
Ngón trỏ tay phải Lantis khẽ lung lay, trang bị cảm ứng nhận vân tay, trí năng trong xe vang lên thanh âm của kim loại, âm thanh có chút nhu hòa, không giống như của người máy phổ thông.
"Chủ nhân, chào buổi sáng, bây giờ là ngày 20 tháng 9 vào lúc tám giờ hai mươi sáng, xin hỏi ngài cần ta giúp gì?"
"Mở cửa xe." Lantis nói.
"Vâng, chủ nhân." Sau khi âm thanh kim loại hạ xuống, cửa xe bên cạnh Nam Kính liền theo một độ cong hoàn hảo giơ lên.
Ánh mặt trời chiếu vào, điểm qua xuyên thấu tầng tầng lớp lớp những vòm lá, trên đất phần lớn cũng được ánh dương bao trùm, Nam Kính nghe được cả tiếng chim mà nãy giờ bị kính xe che lấp bên ngoài, chim hót trùng trùng điệp điệp, vui cười không dứt, giờ đây mới đúng là cảm giác hắn thật sự đã đến trường quân đội Sifal, thoát li khỏi bể khổ tìm tới nhân sinh mới.
"Hẹn gặp lại, Lantis."
"Hẹn gặp lại, Nam Kính."
☆ Chương 33: Bị bệnh thần kinh
Mãi đến lúc chiếc 3S lốc xoáy đã biến mất được năm phút đồng hồ, Nam Kính vẫn còn đứng bất động không nhúc nhích.
Cậu phát thệ là cậu không phải hoa si, nhưng cậu cảm nhận những chuyện xảy ra mấy ngày nay thật quá mức huyền huyễn, giống như đang nằm mơ vậy, cậu cần cho bản thân chút thời gian để tự mình điều chỉnh.
"Ô, nam thần cư nhiên đi rồi." Âm thanh oa nhi trong đầu bất ngờ vang lên, làm Nam Kính sợ hết hồn.
Hắn bật thốt: "Ngươi có thể hay không lần sau xuất hiện thì báo cho ta một tiếng trước?"
Kiểu gì mà cứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện, định hù người à, thật không có chút cảm giác an toàn.
Mấy học sinh đi ngang qua bên cạnh Nam Kính, nhìn cậu đối với không khí lầm bầm lầu bầu, dùng ánh mắt tò mò và băng khoăn soi mói mấy giây, không nhịn được mà cách xa một chút.
"..."
Nam Kính yên lặng ngậm miệng.
Cậu thật không có chứng ảo tưởng, đầu óc càng không có vấn đề gì.
Trí năng một hào cũng trầm mặt một chút, nỗ lực phân tích đồng học đi ngang qua vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn, kết quả khiến nó vô cùng bi thương.
"Ta nghiêm túc phân tích qua, ba người kia coi ngươi thành bệnh nhân tâm thần mà đối xử."
Bệnh thần kinh cái gì chứ, Nam Kính cũng không suy nghĩ quá nhiều - dù sao cũng không phải là thật.
So sánh một chút, Nam Kính bỗng giật mình, nghe ngữ khí của trí năng một hào, bên trong hình như có cảm xúc hơi là lạ.
Cậu không nhịn được mà hoài nghi tư duy phân tích của bản thân - không phải sai đi, trí năng một hào cư nhiên vì mình mà thương tâm?
Không nghĩ tới trí năng một hào ngay lập tức nhảy ra phản bác: "Dĩ nhiên không phải vì ngươi, bọn họ nhất định là từ trong ngươi nhìn thấu được ta, cảm thấy trí lực của ta có vấn đề."
"..."
Cho xin đi, bị xem là mắc bệnh thần kinh là ta không phải sao? Còn có, ngươi từ đầu đến cuối đều trốn trong thiết bị đầu cuối của ta, nghe ngươi nói chuyện cũng chỉ có ta, ngươi xác định bọn họ người trần mắt thịt lại có tia X có thể nhìn thấy ngươi?
"Tuy bọn họ không nhìn thấy ta nhưng ta có một loại cảm giác bị người nhìn thấy."
Trí năng một hào lời lẽ đanh thép mà hướng Nam Kính ân cần giáo huấn: "Ngươi phải nhớ kĩ, tuy rằng ngươi là kí chủ của ta, nhưng vinh nhục chúng ta lại cùng hưởng, coi như ngươi không vì chính mình cân nhắc nhưng cũng phải vì ta, tỷ như có cái gì ảnh hưởng đến phẩm vị của ngươi cũng nghiêm trọng liên quan đến danh dự của ta."
"Phẩm vị của ta làm sao?"
Âm thanh Nam Kính từ trong nghiến răng mà phát ra, dù lần này âm thanh cũng tận lực đè thấp, nhưng vẫn bị hai học sinh đi qua liếc mắt nhìn thân thể hắn không dứt... Bất quá Nam Kính không quan tâm mình bị người khác dùng ánh mắt dị dạng nhìn bản thân, cũng bởi từ sáng hôm nay khi