Công văn Vũ Văn đế vừa phát, Vũ Văn Bùi cũng đã bắt đầu chiêu công, Ôn Như Ngọc vì cậu viết một giấy thông báo chiêu công dán ở bên ngoài, viết ra mỗi ngày công tác bao lâu có thể lãnh được bao nhiêu tiền công đều viết ra rất rõ ràng, như vậy càng có thể thu hút công nhân tới nhận công trình.
Chiếu theo phương pháp Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi sẽ đưa một ít cáo thị cho thi vệ cùng binh lính chia nhau ra dán trên các đường cái và trên vách tường, sẽ có người đi đến nha môn chờ đợi, nếu có người đến đăng ký sẽ viết họ tên người đó vào trước rồi lưu lại sau.
Các thủ hạ nhất nhất đều làm theo.
Sau khi phân phó những việc này, Ôn Như Ngọc đem suy nghĩ mấy ngày gần đây để ở trong lòng nói ra, “Bùi Nhi, tiên sinh muốn tự mình đi một chuyến đến Lạc Thành.”
“Không được.” Thiếu niên thanh âm lạnh băng, biểu tình trên mặt trong nháy mắt liền thay đổi, câu hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, một lần nữa nói: “Không được không được không được, Bùi Nhi tuyệt đối không cho phép tiên sinh tự mình đi mạo hiểm!”
Đối với câu trả lời này, Ôn Như Ngọc đã sớm lường trước rồi, y lặp lại cân nhắc, vốn dĩ đã xác thật vô tình muốn đi Lạc Thành, y cũng không phải bạch liên hoa đại từ đại bi, nhưng là đã nhiều ngày, liên tục mấy buổi tối nay y sẽ nằm mơ thấy được cảnh bi thương cùng tuyệt vọng, trong giấc mộng bá tánh trong thành ánh mắt bất đắc dĩ đầy thống khổ tuyệt vọng…… Khiến ban đêm y không thể ngủ yên, y nghĩ, đại khái là trời cao muốn cho y đi, nếu không, như thế nào lại gặp trường hợp này?
Vũ Văn Bùi kéo lại tay Ôn Như Ngọc, biểu tình cùng ánh mắt đều kiên định, trong ánh mắt hiện lên tia cực kỳ bi ai, cậu nói: “Tiên sinh, bên người Bùi Nhi, chỉ còn lại có duy nhất một người là ngươi, tiên sinh không cần đi không cần đi ——“
Thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc biết tâm tình Vũ Văn Bùi, nhưng lần này y không thể không đi, như cô bé Mễ Nhã đã từng nói với y, y vẫn luôn nhớ rõ: Nếu về sau có chuyện gì không thể tránh khỏi, đó chính là mệnh trung chú định.
Nếu, cảnh trong mơ này cứ liên tục lặp lại, nhất định có điều thâm ý, y muốn đích thân đi xem.
“Bùi Nhi, ngươi biết một khi tiên sinh đã nói ra nhất định phải làm được, ngươi không ngăn cản được tiên sinh.” Trên mặt y biểu tình trước sau như một ôn tồn lễ độ như thanh liên, y nhẹ nhàng cười, dựng lên ba ngón tay, giơ lên trời, thề nói: “Bùi Nhi, tiên sinh thề với trời, nhất định bình an trở về, có được không?”
Vũ Văn Bùi không nói lời nào, chỉ là trên mặt âm trầm nhìn Ôn Như Ngọc, an an tĩnh tĩnh, không nói gì, nhưng nắm tay cậu siết thật chặt, trong ánh mắt không chớp động một tia cảm xúc nào, qua thật lâu, cậu mới chậm rãi ném xuống một câu.
“Ta không đồng ý, tuyệt đối không!”
Ôn Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng Vũ Văn Bùi lại không cho y cơ hội, cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng Ôn Như Ngọc, sau đó gọi tới một binh lính, nói: “Nhìn tiên sinh, đừng để y rời khỏi tầm mắt ngươi dù chỉ một bước.”
Vũ Văn Bùi siết chặt quyền hàm răng gắt gao cắn môi dưới, trong lòng lẩm bẩm: Tiên sinh, nếu ngươi nhất định phải đi, Bùi Nhi chỉ có thể làm như vậy, thực xin lỗi tiên sinh, nhưng là, Bùi Nhi thật sự không thể lại mất đi ngươi ——
“Bùi Nhi, ngươi nghe tiên sinh nói……”
Đáp lại y, là bóng dáng Vũ Văn Bùi kiên quyết, cậu hướng tới ngoài cửa từng bước một đi tới, không một lần quay đầu.
Trong phòng, Ôn Như Ngọc có chút bực bội xoa huyệt thái dương, nhìn bên ngoài binh lính đứng thẳng tắp, suy tư dùng phương thức nào để rời đi.
……
Ban đêm, Ôn Như Ngọc lại mơ thấy Lạc Thành hoang vu, bên trong bá tánh trên khuôn mặt chỉ toàn thống khổ tuyệt vọng, bọn họ cầu nguyện, thỉnh cầu, bọn họ dựa sát vào nhau……
Bỗng nhiên, có một tiểu hài tử có sức đề kháng không tốt bị cơn ôn dịch tra tấn đến chết, vĩnh viễn rời đi người nhà của bé, bọn họ kêu gào, cực kỳ bi ai, Ôn Như Ngọc chỉ là một người đứng xem, đứng ở một bên, thấy toàn bộ quá trình, y phảng phất như thấy được, linh hồn tiểu hài tử thống khổ, thỉnh cầu y, cứu bá tánh Lạc Thành, cứu người nhà bé ——
Đột nhiên bừng tỉnh, Ôn Như Ngọc mồ hôi lạnh túa ra liên tục, rõ ràng là buổi tối mùa hè, y lại cảm thấy cả người rét run, xoay người xuống giường, y tự đổ nước cho chính mình rồi ngửa đầu uống một hớp lớn, mới ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tựa hồ như đã hạ quyết tâm, y không thể tiếp tục chờ được nữa.
Nghĩ đến đây, y mặc quần áo mang theo những cuốn sách y thuật, mở cửa phòng, binh lính thấy, cung kính hành lễ.
Ôn Như Ngọc nhàn nhạt nói: “Không cần đi theo ta, ta muốn tự mình đi dạo một chút, trạm dịch nơi nơi đều là thị vệ đi lại tuần tra, ta một người cũng không thể nào rời đi trạm dịch được.” Ngăn trở binh lính muốn đi theo, Ôn Như Ngọc tự mình xoay người rời đi.
Đêm tối, vẫn luôn là nơi che dấu thật tốt.
Lúc này, binh lính cùng bọn thị vệ đang đổi điểm gác, Ôn Như Ngọc thừa dịp thời cơ này rời đi trạm dịch, cũng không quay đầu lại đi đến Lạc Thành.
—— Bùi Nhi, tiên sinh đảm bảo, nhất định sẽ trở về.
Lạc thành cách hoa huyện kỳ thật cũng không xa, nhưng nếu là đi bộ mà nói, có lẽ phải cần đến ba bốn canh giờ, y đi từ lúc đêm tối cho tới khi trời hửng sáng, cuối cùng mới thấy được Lạc Thành tọa lạc ở cách đó không xa.
……
Buổi trưa, Ôn Như Ngọc đã tới ngoài thành Lạc Thành, cầm tay nải, Ôn Như Ngọc cả một thân bạch y hướng tới cửa thành đi qua, binh lính thấy còn có người hướng bên trong mà đi, vì thế ngăn lại hảo tâm khuyên nhủ: “Vị công tử này, Lạc Thành không được vào, bên trong đang có ôn dịch, đi vào sẽ chết người, ngươi vẫn là nên hướng đến nơi khác mà đi.”
Ôn Như Ngọc đối với thủ thành binh lính cười cười, ôn hòa nói: “Không, ta muốn vào.”
Thấy Ôn Như Ngọc kiên trì, binh lính cũng liền cho đi, không thể ngăn trở người muốn tìm đường chết, chỉ là đối với Ôn Như Ngọc, hắn ấn
tượng cực kỳ tốt, quân tử ôn nhuận như ngọc, lại cố tình muốn tự tìm tử lộ, hắn cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng, liền không nói gì nữa.
……
Lại nói đến bên này, tên binh lính được hạ lệnh kia đi theo Ôn Như Ngọc phát hiện nửa canh giờ rồi mà Ôn Như Ngọc còn chưa trở về, lập tức đi báo cáo với Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Bùi vội vàng kêu người chuẩn bị ngựa đuổi theo, theo lý mà nói Ôn Như Ngọc chỉ đi được nửa canh giờ mà còn là đi bộ trong khi bọn họ cưỡi ngựa hẳn là sẽ đuổi kịp đi, nhưng trên thực tế, lại không đúng.
Mãi cho đến khi không trung hửng sáng, Vũ Văn Bùi đã gấp đến độ không biết phải hình dung như thế nào cho phải.
Đôi tay cậu siết chặt, trên mặt xanh mét, đối với binh lính nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiếp tục tìm, tiên sinh nhất định còn chưa tiến vào Lạc Thành!”
Tìm kiếm thật lâu, không biết kết cục ra sao, thẳng cho đến khi bọn họ tìm đến trời đã bừng sáng thái dương đã lên cao, lúc này, có một binh lính nhắc nhở Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc nếu thật sự muốn đi vào Lạc Thành, như vậy bọn họ chỉ cần ở cửa thành Lạc Thành ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Vũ Văn Bùi tỉnh ngộ, cậu bị tình huống Ôn Như Ngọc đột nhiên bỏ trốn làm cho có chút suy nghĩ không rõ ——
Nghĩ đến như thế, cậu lập tức phân phó mọi người đi Lạc Thành trước, cậu nhất định muốn trước khi Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, ngăn lại y.
……
Khi Ôn Như Ngọc muốn đi vào Lạc Thành, y dừng bước chân, xoay người nhìn về phía sau, y thấy Vũ Văn Bùi đã tới rồi.
Ôn Như Ngọc nhàn nhạt cười, bạch y phiêu phiêu đứng ở nơi đó, Vũ Văn Bùi chặn binh lính ngừng lại, vươn tay với Ôn Như Ngọc, “Tiên sinh, Bùi Nhi tới đón ngươi trở về.”
Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc nói: “Bùi Nhi, tiên sinh nhất định phải vào đó. Tiên sinh mấy ngày nay luôn nằm mơ thấy bá tánh Lạc Thành, bọn họ thống khổ tuyệt vọng, tiên sinh muốn đi vào. Tiên sinh đáp ứng ngươi, trong vòng nửa tháng, nhất định hoàn hảo không tổn hao gì đi ra đây có được không?”
“Không cần, Bùi Nhi cầu ngươi không cần đi ——“ Vũ Văn Bùi sợ, sợ Ôn Như Ngọc cũng giống như mẫu phi cậu, cứ như vậy rời đi, cậu sẽ còn lại gì chứ?
Không, cậu sẽ điên mất, cậu sẽ cuồng trí, cậu sẽ thống khổ ——
Nhẹ nhàng cười, Ôn Như Ngọc xoay người đi vào trong thành, Vũ Văn Bùi thấy, hốc mắt vỡ nứt.
X
Ôn Như Ngọc đã tiến vào Lạc Thành ba ngày, Vũ Văn Bùi vẫn luôn xụ mặt, không một chút biểu tình nào, ánh mắt hắc ám, thường xuyên bình tĩnh nhìn về một hướng.
Cậu khoanh tay ở phía sau, tu thân mà đứng, ngắm nhìn phương hướng Lạc Thành.
Lúc này, thị vệ chạy tới cung kính nói: “Khởi bẩm điện hạ, Nhị hoàng tử tới.”
Vẫy vẫy tay ý bảo thị vệ lui xuống, một lúc sau, Vũ Văn Bùi mới xoay người, khóe miệng hơi giơ lên một độ cung, nhưng ánh mắt xác thật lạnh như băng sương, cậu nâng bước chân, hướng tới trạm dịch bên ngoài mà đi.
Nhị ca cậu, đã lâu không thấy a.
……
Vũ Văn Lãng cùng Tư Không Vũ xuống ngựa, đứng ở cửa trạm dịch, trên đường đi nghe được đều là lời nói khích lệ hoàng đệ hắn, hơi hơi nở nụ cười, nói: “Xem ra, ta đã quá coi thường nó, ở chỗ này, Lục hoàng đệ, chính là một dân tâm tốt.”
Tư Không Vũ nói: “Vương gia, vi thần đã từng nói qua, đừng coi khinh bất luận một hoàng tử nào có khả năng trở thành chướng ngại vật.”
Vũ Văn Lãng cũng không có nổi giận, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói xem, hiện tại ta phải làm như thế nào?”
Tư Không Vũ cười cười, chỉ trả lời mấy chữ, “Tránh dân tâm.” Lại quay đầu nhìn Vũ Văn Lãng, “Đây không phải, là sở trường lớn nhất của Vương gia sao?”
Lời này làm Vũ Văn Lãng phá lên cười, xác thật mấy năm gần đây, sở trường xác thật nhất của hắn, chính là lung lạc dân tâm.
—— đến dân tâm giả thiên hạ, những lời này, hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Thấy Vũ Văn Bùi nghênh diện mà đến, Tư Không Vũ nhỏ giọng nói với Vũ Văn Lãng: “Vương gia, Lục hoàng tử tới.”
Vũ Văn Bùi đi tới trước mặt Vũ Văn Lãng, tươi cười thực chân thành tha thiết, ánh mắt cậu thanh triệt đơn thuần, không hề tạp chất, chứa đầy cảm xúc vui sướng, ngữ khí vui vẻ hô: “Nhị hoàng huynh.”
Vũ Văn Lãng nhìn biểu tình Vũ Văn Bùi, không nhìn ra chút vấn đề nào, nghi hoặc nhíu mày, Lục hoàng đệ hắn, là thật sự đơn thuần như thế, hay vẫn đang ngụy trang?
“Lục đệ, phụ hoàng phái ta tiến đến hiệp trợ ngươi hoàn thành công trình thống trị Lạc Thủy.” Vũ Văn Lãng lộ ra sở trường lớn nhất của hắn chính là tươi cười thân thiết, nói chuyện cùng Vũ Văn Bùi.
Một màn này nếu Ôn Như Ngọc mà thấy, nhất định sẽ đưa ra một câu: Hồ ly, giả nhân giả nghĩa.”
Nhìn huynh trưởng, Vũ Văn Bùi vui sướng bộc lộ tâm tình ra ngoài, cậu nói “Nhị hoàng huynh cùng hoàng đệ vào đi, các ngươi đi lộ trình lâu như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.”
Hết chương 24