Ôn Như Ngọc bị tiếng bóp còi ô tô đánh thức, anh trở mình, dùng chăn liều mạng che đầu lại, vươn tay xoa lên đôi mắt, còn buồn ngủ lẩm bẩm: “Ưm…… Ồn quá.”
Đêm qua lại một lần thỏa hiệp với Vũ Văn Bùi, khiến cho anh cả một buổi tối bị lăn qua lộn lại, thật vất vả mới ngủ được lại bị tiếng âm thanh ô tô đánh thức, anh rất muốn mắng những tên tài xế kia thật không có tố chất đạo đức nghề nghiệp, mẹ nó có biết rằng đã khuya rồi không thể bóp còi sao…… Hả, khoan đã ——
Tiếng bóp còi ô tô……
Chậm một chút, Ôn Như Ngọc mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là những vật dụng trang hoàng quen thuộc, nhìn chung quanh một vòng, anh giật mình ngay lập tức liền ngồi dậy.
Nhắm mắt lại mở ra, nhắm rồi lại mở…… Ôn Như Ngọc thử vô số lần, chính là mỗi lần mở to mắt, nhìn đến, vẫn là căn phòng vô cùng quen thuộc —— anh đã từng sinh sống gần mười năm, căn phòng anh ngủ sắp mười năm.
Mạnh mẽ đánh lên đầu mình, Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, đau quá!!!
Nhìn địa phương vô cùng quen thuộc lại xa lạ, Ôn Như Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, đây không phải mơ, anh đã trở lại, thật sự đã trở lại, về tới, thế giới nguyên bản thuộc về mình!
Xuống giường, chân trần đạp lên sàn nhà bằng gỗ, Ôn Như Ngọc đi đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài người xe vội vàng di chuyển, chóp mũi ngửi được không khí mang mùi khói xe, lúc này mới cảm thấy, hóa ra, không khí hiện đại, thật là kém đến như thế ——
Sống dưới không khí cổ đại không hề bị ô nhiễm, bỗng nhiên trở về ngửi được mùi khói ô tô, anh cảm thấy mình không thể thích ứng nổi.
Xoay người, đi trở về đến mép giường ngồi xuống hai tay hai chân vây quanh, cằm đặt ở vị trí đầu gối, ánh mắt có chút mờ ảo ——
Nếu, anh đã trở lại, như vậy, Bùi Nhi ở nơi nào?
Bùi Nhi, nên làm cái gì bây giờ?
Tự hỏi, di động đặt ở một bên bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông quen thuộc lôi suy nghĩ Ôn Như Ngọc trở lại, anh ngây ngốc nhìn lăng lăng trong chốc lát, chờ đến hơn hai mươi giây sau, mới cầm lấy di động, ấn nút trò chuyện nghe điện thoại.
Bên trong truyền đến tiếng Tiêu Viêm đầy vui sướng, hắn ở đầu bên kia điện thoại thì thầm, “Như Ngọc, nói đi, tối hôm qua hai người có làm gì không?”
Ôn Như Ngọc còn đang ngây ngốc, không phản ứng kịp, anh chỉ mở miệng, “A.” Đáp một tiếng.
Tiêu Viêm nghe Ôn Như Ngọc trả lời như vậy, bất mãn giảng đạo: “Này, Ôn Như Ngọc, cậu như vậy thật không có đạo đức nha, người ta nỗ lực vì cậu giật dây bắc cầu, thành hay không thành, cũng phải nói cho tớ một tiếng chứ, bí mật như vậy để làm gì……”
Đầu bên kia điện thoại Tiêu Viêm nói cái gì kỳ thật Ôn Như Ngọc không chú ý lắng nghe, ánh mắt anh dừng lại ngay đồng hồ báo thức đang đặt ở một bên, phía trên hiển thị ngày cùng giờ, hóa ra hôm nay là sau một ngày sinh nhật mình!
Cho nên, Kiến Nguyên, xuyên qua, Vũ Văn Bùi, thậm chí những điều đã trải qua, đều chỉ là…… Giấc mộng Nam Kha sao?
Xoa lên trái tim chính mình, Ôn Như Ngọc thậm chí còn có thể cảm giác được đêm qua anh cùng Vũ Văn Bùi ở trên giường điên cuồng, còn có thể cảm giác được, da thịt cọ sát vào nhau dẫn đến khoái cảm……
Trái tim kịch liệt nảy lên nói cho anh biết, đây không chỉ là một giấc mơ, mà là chính anh chân chính trải qua, đã xảy ra, Bùi Nhi của anh, là tồn tại chân thật, giữa bọn họ, cũng thật sự yêu nhau ——
Trong điện thoại mặc Tiêu Viêm đang nói cái gì, Ôn Như Ngọc một câu đều không nghe được.
Lúc này, mất đi Vũ Văn Bùi khiến anh khổ sở cơn sợ hãi bao phủ suy nghĩ anh, cả thế giới anh ——
Không có Bùi Nhi, anh phải làm sao bây giờ!
Trên thế giới tuy rằng không ai có thể sống quá lâu, trái đất vẫn sẽ xoay chuyển, mặt trời vẫn lên cao…… Chính là, Bùi Nhi của anh, đối với anh mà nói, xác thật so với chính anh, tồn tại càng quan trọng hơn.
Không biết từ khi nào, đã yêu sâu đến mức như thế.
Bọn họ đã ở chung, suốt hai mươi năm rồi.
Nhân sinh có bao nhiêu cái hai mươi năm có thể bên nhau, anh hiện tại, đã trở lại, có phải hay không liền có ý nghĩa, anh sẽ không còn được gặp lại, Bùi Nhi?
Như vậy, anh đến đó rốt cuộc có ý nghĩa gì!
Nếu chỉ là mơ, anh tình nguyện, vẫn luôn luôn mơ như thế, chờ đến khi hai người bọn họ tóc đều đã bạc trắng xóa, chờ đến khi hai người bọn họ đều thành bạn tình chết cùng bên nhau, lúc đó anh tỉnh lại cũng không tiếc.
Di động từ trên tay rơi xuống, Ôn Như Ngọc đưa tay che mặt, trong căn phòng trống vắng, liền khóc rống lên.
Tiêu Viêm nói đến yết hầu muốn đau, kết quả lại phát hiện đầu bên kia điện thoại không có nửa điểm đáp lại, mới vò đầu buồn bực nửa ngày, kết quả liền nghe trong tiếng điện thoại bên kia vang lên bịch một tiếng, sau đó chính là tiếng khóc càng ngày càng lớn……
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc, Tiêu Viêm trừng to đôi mắt, nôn nóng rống to vào di động, “Này này này —— Ôn Như Ngọc, cậu làm sao vậy……”
Không ai đáp lại, Tiêu Viêm ngay lập tức lay đầu mình sau đó tròng lên quần áo lập tức từ trong nhà xông ra ngoài.
Hắn muốn đi tìm Ôn Như Ngọc.
X
Tiêu Viêm một đường chạy vọt tới nhà Ôn Như Ngọc, muốn hỏi hắn vì cái gì không ngồi xe?
Trả lời: Bởi vì trong đầu hắn rối quá, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng mình còn có đồ vật tên là xe ╮ ( ╯▽╰) ╭.
Tóm lại, một hơi chạy đến tầng năm, tay Tiêu Viêm để trước cửa phòng Ôn Như Ngọc, cong eo thở
hổn hển, đang thở dốc đây này.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lúc này mới khôi phục một chút, tay phải nắm lại gõ lên mặt cửa rầm rầm như sét đánh, thiếu chút nữa dẫn tới nhà hàng xóm đối diện Ôn Như Ngọc qua mắng vốn, có điều, trước khi nhà hàng xóm mở cửa một giây, Ôn Như Ngọc liền mở cửa, nghiêng người, bảo Tiêu Viêm tiến vào.
Bởi vì đã khóc, hai tròng mắt Ôn Như Ngọc đỏ hồng lên, cực kỳ giống như đôi mắt thỏ.
Tiêu Viêm lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Như Ngọc như vậy, bởi vì ở trong mắt hắn, Ôn Như Ngọc giống như một học giả đầy ôn nhuận, luôn luôn ôn hòa, sẽ không phát giận, không nói chuyện lớn tiếng, đôi mắt luôn chứa ý cười, nhưng đối với người khác đều là nửa nọ nửa kia xa cách, trừ bỏ người thật sự đi vào lòng anh, nếu không anh luôn làm bộ dáng cười lên quân tử như ngọc, cực kỳ giống tiên nhân mọc đôi cánh thành tiên.
Chính là, Ôn Như Ngọc hiện tại trước mặt hắn đây, lại như một thiên sứ bị đọa xuống nhân gian, hai mắt mất đi thần sắc ôn hòa như ngày thường, trở nên trống rỗng, dường như, mất đi hết thảy mọi thứ……
Trái tim chợt buộc chặt, Tiêu Viêm thu hồi bộ dáng vui vẻ như ngày thường, nhíu mày nhìn Ôn Như Ngọc đứng trước mặt hắn.
“Cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Viêm há miệng thở dốc, lại phát hiện ngày thường mình hay ăn nói dữ lắm, thế mà bây giờ lại không thốt thành lời, chỉ có thể thốt ra những lời nói cơ bản.
Ôn Như Ngọc ngẩng đầu hướng về phía Tiêu Viêm lộ ra mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, như là con sơn dương lạc đường, đáy mắt chỉ còn lại nồng đậm bi thương.
“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy!” Tiêu Viêm tăng thêm ngữ khí, đem tay đặt ở trên vai Ôn Như Ngọc, chất vấn. Thấy Ôn Như Ngọc lại muốn lắc đầu, hắn liền giành trước nói: “Không được lắc đầu, chúng ta là bạn thân nhiều năm như vậy, không lẽ cậu còn tính toán với tớ sao?”
Một câu này, ngữ khí Tiêu Viêm trở nên mất mát, ánh mắt nhìn Ôn Như Ngọc cũng lộ ra cảm xúc thất vọng một chút.
“Không……” Mở miệng phản bác, Ôn Như Ngọc nghiêm túc nhìn Tiêu Viêm, nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu Viêm, cậu tin tưởng tớ sao?”
Tiêu Viêm kiên định gật đầu, “Đương nhiên tin, cậu là bạn thân tốt nhất của tớ, không tin cậu thì tin ai!”
Ôn Như Ngọc nghe Tiêu Viêm trả lời như vậy, khóe miệng gợi lên mạt cười khổ, mở miệng nói chuyện của anh……
Anh nói rất chậm, rất tỉ mỉ kỹ càng, anh nói cứ như đang miêu tả một bức tranh trừu tượng, đem từ lúc ban đầu xuyên qua, lại đến hoàng cung gặp được Vũ Văn Bùi, rồi sau đó nhìn Vũ Văn Bùi từng bước một trở thành đế vương, điểm điểm tích tích, toàn bộ tỉ mỉ nói ra hết.
Nghe được điều này đôi mắt Tiêu Viêm càng trừng càng lớn, cuối cùng chỉ còn thiếu điều sắp bằng cái cửa sổ.
Anh nói thật lâu, mãi cho đến khi nói xong câu chữ cuối cùng, anh mới nở nụ cười mà khóc thút thít, quay đầu nhìn Tiêu Viêm, từng câu từng chữ nói: “Tiêu Viêm, tớ nên làm cái gì bây giờ…… Tớ không thể rời xa hắn được……”
Sờ sờ đầu Ôn Như Ngọc, Tiêu Viêm hơi thở dài.
Hắn cảm thấy Ôn Như Ngọc nói có chút không thể tưởng tượng, nhưng hắn lại cảm thấy, đây là một câu chuyện chân thật đã từng phát sinh, hắn tín nhiệm Ôn Như Ngọc, bởi vì, trừ phi đã từng trải nghiệm qua, bằng không sao lại có vẻ thương tâm cùng khổ sở đến thế ——
Chỉ là, theo như lời Ôn Như Ngọc nói, hai người bọn họ, không ở cùng niên đại, thậm chí, không thuộc cùng thời không, chú định, không thể ở bên nhau.
Hắn cũng không biết nên an ủi Ôn Như Ngọc như thế nào cho tốt, miệng đành phải khép khép mở mở, lặp lại nói ngoan, không khóc, đừng khổ nữa, rồi mọi chuyện sẽ qua v.v…
Trên thực tế, hắn cái gì cũng đều làm không được.
Lần đầu tiên, Tiêu Viêm cảm thấy chính mình không được tí nào!
Có lẽ là do nói mệt mỏi, Ôn Như Ngọc nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ.
Tiêu Viêm vác Ôn Như Ngọc lên giường, thế anh đắp chăn đàng hoàng, chạy tới phòng tắm cầm lấy khăn lông lau sạch nước mắt trên mặt Ôn Như Ngọc, lúc này mới đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt tròn xoe nhìn TV, phát ngốc.
Mà bọn họ không biết chính là, cùng lúc đó, ở bệnh viện trung tâm thành phố, một bệnh nhân đã ngủ say gần ba tháng, đột nhiên, khôi phục ý thức, chợt thức tỉnh.
Hắn tỉnh lại chỉ nói một câu, chính là: Tiên sinh, ngươi ở nơi nào?
Hết chương 49