Bên ngoài quân doanh rét lạnh vô cùng, nhưng ở trong doanh trướng trong tận đáy lòng Ôn Như Ngọc lại vô cùng cảm thấy ấm áp.
Thế giới muôn vàn biến hóa, mà trên thực tế, có thể gặp được một người muốn bên cạnh nhau lại vô cùng gian nan, lần đầu tiên khi Ôn Như Ngọc tỉnh lại, y trước nay không ngờ tới, y lại ở chỗ này, sẽ ở trong hoàng cung, yêu một tiểu hoàng tử nhỏ hơn y năm tuổi, sẽ cùng với người này, nắm tay cả đời, đầu bạc giai lão.
Tình yêu đối với y mà nói, là một khái niệm trống rỗng, y ở hiện đại, 30 tuổi, vẫn không hiểu rốt cuộc ái là gì, tình yêu là cái chi.
Mà ở nơi này, ở cái triều đại này, bởi vì một lần gặp gỡ, một lần dạy dỗ, một lần làm bạn, liền dần dần hiểu được cái chữ ‘yêu’ này.
Tình yêu đối với y mà nói, không hề là khái niệm trống rỗng, bởi vì, trong tận đáy lòng y đã có một người, dần dần mà hiểu rõ cái gọi là ‘tình yêu’ rốt cuộc là định nghĩa gì.
Cho dù thời cơ và địa điểm đều không đúng, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn mạc danh hưởng thụ, cùng chính người mình yêu, cảm giác tâm đầu ý hợp, y cảm thấy, thực vui vẻ, rất vui sướng.
Vũ Văn Bùi ôm Ôn Như Ngọc, tại trong doanh trướng lạnh lẽo, có vẻ nơi đây chỉ còn lại ôn nhu.
Hai người đã bày tỏ, cũng xác nhận quan hệ, cho nên, cũng không hề có điều cố kỵ, Vũ Văn Bùi ôm eo Ôn Như Ngọc, khiến Ôn Như Ngọc dựa vào trong lòng ngực cậu, mà bàn tay nhàn rỗi, thì đặt sau lưng Ôn Như Ngọc vỗ nhẹ, y hơi hơi híp mắt, biểu tình hưởng thụ.
Khóe miệng Ôn Như Ngọc hiện lên ý cười nhợt nhạt, cũng không giãy giụa, thanh thản ổn định dựa vào trong lồng ngực Vũ Văn Bùi.
Y cảm khái, tám năm ngắn ngủi, hoàng tử bé nhỏ gầy yếu kia, đã chậm rãi cường đại rồi, bờ vai cậu săn chắc, lòng ngực càng thêm cường tráng rắn chắc, dung nhan trên mặt, càng thêm tuấn lãng.
—— tuy rằng chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa nhược quán, nhưng thiếu niên trước mắt, rõ ràng so với người trưởng thành càng thêm lợi hại cùng lực lượng cường đại.
……
Vũ Văn Bùi nhớ tới ban đầu hướng vào trong doanh trướng muốn chất vấn Ôn Như Nhọc, cậu cúi đầu, híp mắt nhìn Ôn Như Ngọc vùi trong lòng ngực mình, hỏi: “Tiên sinh, ngươi tính muốn gạt Bùi Nhi sao?”
Ý cậu ám chỉ, đương nhiên là nội dung bức thư tín Ôn Cát truyền cho Ôn Như Ngọc.
Cậu đang chờ đợi, Ôn Như Ngọc chủ động nói ra cho cậu biết.
Ôn Như Ngọc giật giật lỗ tai, nghe Vũ Văn Bùi nói xong, nét cười trên mặt ít đi mấy phần, mày hơi nhăn lại. Y rời đi cái ôm ấp áp của Vũ Văn Bùi, ngồi ngay ngắn, bên ngoài gió thổi xuyên thấu qua màn cửa sổ tiến vào phòng, làm y không tự giác có chút run rẩy, rất nhanh, trên người đã được phủ thêm áo khoác đã rơi xuống giường trước đó.
Giương mắt nhìn Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc nở nụ cười nhẹ, nói: “Cảm ơn.”
Những lời này khiến cho Vũ Văn Bùi bất mãn, tiếp đó chính là một đống gặm cắn lên người Ôn Như Ngọc, đợi đến khi hai người tách ra, cậu mới nói: “Tiên sinh đối với Bùi Nhi, không cần nói câu cảm ơn!”
Chỉ vì một câu cảm tạ mà môi Ôn Như Ngọc bị gặm cắn đến tê dại, đôi mắt mở thật lớn, dùng sức gật đầu, nhìn thấy học trò nhà mình vừa lòng nở nụ cười, lúc này mới rũ xuống mi mắt, từ trong lòng ngực móc ra một kiện phong thơ —— là thư Ôn Cát đưa cho y.
“Nhìn xem đi.” Ôn Như Ngọc đưa cho Vũ Văn Bùi, ý bảo cậu mở ra xem.
Vũ Văn Bùi tiếp nhận, lại không mở ra, cậu không chớp mắt nhìn Ôn Như Ngọc, mắt đen rất sáng, nhấp môi, không nói một câu.
“Tiên sinh, Bùi Nhi muốn chính miệng ngươi nói cho ta.”
Ôn Như Ngọc miệng giật giật, đôi tay giao nhau nắm chặt không được tự nhiên, cảm thấy lời này có chút khó có thể mở miệng.
“Tiên sinh!”
Vũ Văn Bùi tăng thêm ngữ khí, cậu cứ như vậy nhìn Ôn Như Ngọc, ánh mắt bình đạm, mặt vô biểu tình, muốn chính miệng Ôn Như Ngọc nói cho cậu, cậu rất kiên trì.
Cuối cùng, Ôn Như Ngọc vẫn là người thỏa hiệp, y há miệng thở dốc, thốt ra một câu, “Bệ hạ vì ta bắt tứ hôn cùng Thất công chúa.”
Chính tai nghe được Ôn Như Ngọc nói cho cậu, Vũ Văn Bùi vừa lòng, một tay cậu xoa gương mặt Ôn Như Ngọc, biểu tình rất là ôn nhu, ngữ khí cậu thực nhẹ, “Tiên sinh, nếu Bùi Nhi không tới đây, có phải hay không, ngươi tính đồng ý lời tứ hôn của phụ hoàng?”
“Không phải.”
Ôn Như Ngọc lắc đầu, cho dù thực gian nan, y không có nghĩ đến muốn chân chính cùng Thất công chúa kết hôn, nội tâm y, thân thể y, đều thành thật nói cho y, y không thể ——
Cho nên, mặc dù muốn chống cự hoàng mệnh, ngỗ nghịch hoàng đế, y đều phải vì chính mình, kiên trì nỗ lực một lần.
Đương nhiên, y cũng không có nghĩ tới, muốn cùng Vũ Văn Bùi ở bên nhau, bởi vì y vẫn luôn tưởng là học trò mình, trong tương lai sẽ cưới một người con gái mà cậu thương yêu, sau đó kết hôn, hạ sinh một đứa trẻ đáng yêu, mà y, chỉ cần đứng ở một bên, nhìn là đủ rồi.
Y không phải thánh nhân, cũng thực ích kỷ, y tất nhiên là hi vọng có thể cùng người mình thích ở bên nhau, nhưng thân phận Vũ Văn Bùi ở nơi đó, y không có dũng khí, liền mất đi tin tưởng.
Nếu hôm nay Vũ Văn Bùi không kiên trì như vậy, không có từng bước ép sát, có lẽ y sẽ không thỏa hiệp, đương nhiên cũng không có khả năng đáp ứng ở bên nhau.
Nhưng là trên thực tế, bọn họ biểu lộ tâm ý cho nhau, không hề tồn tại ngăn cách bọn họ ở bên nhau.
“Tiên sinh chưa bao giờ nghĩ tới, muốn cùng Thất công chúa kết hôn.” Những lời này, Ôn Như Ngọc nói thật thanh thản, ánh mắt thực kiên định.
Sau khi nói xong, hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, theo thời gian trôi qua, Vũ Văn Bùi là người phá lên cười đầu tiên, tiến lên ôm lấy Ôn Như Ngọc thật chặt, Vũ Văn Bùi hơi thở ấm áp phun lên cổ y, y không được tự nhiên rụt lại cổ mình, cảm thấy có chút ngứa……
“Tiên sinh, Bùi Nhi tin ngươi.” Chỉ cần Ôn Như Ngọc nói như vậy, cậu sẽ liền tin tưởng!
Bên tai truyền đến lời nói đơn giản thế nhưng lại khiến đáy lòng Ôn Như Ngọc ấm áp
dị thường, đôi tay đặt tại hai bên người, rốt cuộc cũng trở tay ôm lấy Vũ Văn Bùi.
X
Bên này bởi vì một ý đồ từ Vũ Văn đế, khiến Ôn Như Ngọc rốt cuộc phải đối mặt nói ra chân tâm của mình, lựa chọn nhìn thẳng vào tình cảm Vũ Văn Bùi.
Mà Châu Thành bên trong hoàng cung, Vũ Văn đế đang phiền não.
Phía trước Ôn Cát tính toán muốn đem chuyện Thất công chúa Vũ Văn Vũ tứ hôn cùng Ôn Như Ngọc, không biết vì cái gì, truyền tới trong tai Thất công chúa tùy hứng điêu ngoa cách hơn dặm.
Mấy ngày nay, mỗi lần đều bị cái tiểu nữ nhi ở Ngự Hoa Viên sảo nháo không muốn gả cho Ôn Như Ngọc, bởi vì người cô thích, là tiểu nhi tử nhà Tư Không, Tư Không Vũ.
Vũ Văn đế sủng ái Vũ Văn Vũ, bởi vì cô có khuôn mặt trẻ con, chỉ có nữ nhi nhỏ tuổi nhất này, cực kì giống Địch Liễu đã mất, hơn nữa, mẹ đẻ Vũ Văn Vũ, là nữ nhân đầu tiên, cũng chính là nữ quan đã dạy dỗ ông, hơn nữa bên trong tên cũng có một cái tên là Liễu.
Xem như ký thác tương tư đi.
Vũ Văn đế đối với Vũ Văn Vũ là dung túng, cũng may cô chỉ là một nàng công chúa, nếu không, hậu quả vô pháp có thể nghĩ đến.
……
Lại một lần nữa cái bàn bị đạp đổ ở Ngự Hoa Viên, Vũ Văn đế có chút đau đầu nhìn tiểu nhi nữ làm nũng với ông, xoa xoa huyệt thái dương của mình, đánh mất nguyên bản muốn đi đến chỗ Đức phi, ngược lại dẫn theo Vũ Văn Vũ đi tới bên trong đình Ngự Hoa Viên ngồi xuống.
Lại phân phó thái giám cung nữ đi theo đi chuẩn bị trà bánh, lúc này mới nhìn nữ nhi đang chu miệng, đầy mặt Vũ Văn Vũ đang viết ‘con không muốn gả’.
“Vũ Nhi, không thể tùy hứng.” Vũ Văn đế tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng ngữ khí lại ngoài ý muốn thực mềm nhẹ, “Ôn Như Ngọc có gì không tốt, y có tài học, ôn tồn lễ độ, quân tử như ngọc……”
Vũ Văn Vũ nghe những lời này lỗ tai muốn mọc đầy kén, Ôn Như Ngọc tuy tốt, ở trong mắt cô, đều không bằng Tư Không Vũ.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trừ bỏ người mình thích, trong mắt người khác cho dù có hoàn mỹ, không chê vào đâu được, nhưng trong mắt cô, cũng chỉ là hạng người bình dân phổ thông tồn tại trên đời mà thôi.
Cô là công chúa, không muốn bị ép dạ cầu toàn, gả cho một người mình không thích đâu.
“Phụ hoàng, nếu y tốt đến thế, vì sao không đem Ngũ tỷ gả cho y, tóm lại nữ nhi không gả.” Bắt lấy cánh tay Vũ Văn đế, lắc qua lắc lại, Vũ Văn Vũ hiện đang làm nũng.
Cô vẫn luôn biết, phụ hoàng thích cô hướng về ông làm nũng, tuy rằng mẫu phi đã nói với cô, phụ hoàng đối với cô sủng ái, là do cô có một gương mặt tương tự với một người khác, nhưng cô mặc kệ, dù sao cô biết, đúng là bởi vì mặt cô, cho nên cô mới có thể trước mặt phụ hoàng, không kiêng nể gì tranh thủ làm nũng chính là ích lợi lớn nhất của mình.
Mà lần này cũng thế, cô muốn bằng chính gương mặt tương tự này, vì chính mình tranh thủ một lần.
“Nói bậy, Ngũ tỷ con sớm đã có hôn ước, chỉ đợi ngày lành tháng tốt liền phải xuất giá, như thế nào có thể gả cho Ôn Như Ngọc được.” Mày nhăn lại, Vũ Văn đế nói như vậy.
Nhưng trên mặt ông lại không có chút thần sắc không vui nào, có thể thấy được, ông thật sự phi thường sủng ái Vũ Văn Vũ.
Vũ Văn Vũ bĩu môi, tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên có chủ ý.
“Phụ hoàng, nếu người nói Ôn Như Ngọc tốt như thế, như vậy nữ nhi muốn khảo nghiệm y, nếu đúng như lời phụ hoàng nói y ưu tú đến như vậy, nữ nhi liền gả cho y.”
“Hả, Vũ Nhi lại suy nghĩ chủ ý gì?”
Vũ Văn đế thực dung túng cô, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên đầu cô, ánh mắt lộ ra một chút ý cười.
“Mới không phải đâu, nữ nhi là con của phụ hoàng, hôn phu phải là người thực sự ưu tú, nếu nữ nhi đưa ra khảo nghiệm mà Ôn Như Ngọc đều không qua được, như vậy y làm sao có tư cách làm phò mã của nữ nhi!”
Đầu ngưỡng thật cao, bộ dáng Vũ Văn Vũ cao cao tại thượng, cái bộ dạng này của cô, làm Vũ Văn đế nhớ tới Địch Liễu, ánh mắt lóe lên, trở nên thâm thúy……
“Được, cứ theo như lời Vũ Nhi mà làm, khảo nghiệm một phen với Ôn Như Ngọc.” Trái phải cũng không thể nói lý, Vũ Văn đế đơn giản liền đáp ứng yêu cầu của Vũ Văn Vũ, bằng không sau vụ này, phỏng chừng một lần nữa lại ‘đá đổ’ một cái gì đó.
“Nữ nhi còn có một yêu cầu nho nhỏ, cái đề mục này, nữ nhi muốn tự chính mình đưa ra, phụ hoàng không được can thiệp!” Hai tròng mắt sáng ngời nhìn Vũ Văn đế, Vũ Văn Vũ nói như vậy.
“Rồi rồi rồi, con muốn ra thì ra đi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không can thiệp.”
Vũ Văn đế dứt khoát đáp ứng, ông cũng cảm thấy Vũ Văn Vũ nói có đạo lý, nếu Ôn Như Ngọc ngay cả khảo nghiệm của một cô công chúa đều không làm được, như vậy y sao có thể xứng đôi với nữ nhi mình!
Hơn nữa, một hòn đá ném hai con chim, nếu Ôn Như Ngọc không qua được kì khảo nghiệm lần này, ông cũng có thể làm Vũ Văn Bùi nhìn xem, Ôn Như Ngọc là người không xứng đáng.
Cho nên, ông đáp ứng thực dứt khoát, trực tiếp không chút do dự nào.