Trở lại Thượng Dương Cung, Vũ Văn Bùi có chút rầu rĩ không vui. Ôn Như Ngọc nhìn trạng thái cậu, đơn giản không học tiếp nữa, ngược lại kéo Vũ Văn Bùi vào trong sân đình ngồi xuống ——
"Bùi Nhi, ngươi làm sao vậy?" Giọng Ôn Như Ngọc thật ôn hòa, trên mặt nở nụ cười ấm áp, khiến Vũ Văn Bùi không tự giác liền mở miệng: "Hôm nay phi tử kia chính là của phụ hoàng."
"Đúng vậy."
"Bùi Nhi không thích bà ta, ánh mắt bà ta nhìn đến tiên sinh Bùi Nhi cũng không thích." Bĩu môi, rốt cục cũng chỉ là tâm tính hài tử, Vũ Văn Bùi chỉ toàn nói câu không thích.
Ôn Như Ngọc cười nói: "Bùi Nhi, trên đời đâu chỉ ngàn ngàn vạn vạn người ngươi nói không thích là sẽ không thích đâu." Nói xong lời này, nhìn Vũ Văn Bùi nhìn về phía chính mình ánh mắt nghi hoặc, Ôn Như Ngọc tiếp tục nói, "Nhưng mà, nếu không thích cái này, ngươi phải giấu ở trong đáy lòng. Ngươi nếu là hài tử của một nhà bình dân, tiên sinh sẽ không quản ngươi, nhưng ngươi là đế vương chi tử, sinh trưởng tại hoàng cung đại viện, cho nên, hôm nay và về sau, ngươi không thích điều gì, chỉ có thể biểu hiện dưới đáy lòng biết không?"
"Tiên sinh......" Vũ Văn Bùi chớp chớp mắt, nhìn Ôn Như Ngọc.
"Ngoan, ngươi còn nhỏ, sẽ không hiểu. Chính là Bùi Nhi này, ngươi nên hiểu rõ, trong đại viện này a, ngươi nếu quá mức thành thật, sẽ mất đi tính mạng."
Ôn Như Ngọc nói làm Vũ Văn Bùi nhớ tới Ngu phi trước khi chết nói với cậu lời này, vì thế ngoan ngoãn gật gật đầu, "Tiên sinh ta đã hiểu, về sau ta sẽ chỉ để ở trong lòng không biểu hiện ra ngoài."
"Ân, tiên sinh là tiên sinh của ngươi, chỉ muốn nói cho ngươi biết, trong hoàng cung này, tất cả mọi nơi đều chôn giấu nguy cơ. Ngươi nếu là người bình thường thì còn tốt, một khi ngươi biểu hiện quá mức thông tuệ, sẽ trở thành con chim đầu đàn, một cái bia ngắm, ngươi đã hiểu?" Ôn Như Ngọc vuốt đầu Vũ Văn Bùi, lời nói thấm thía nói những lời này.
Sau khi nói xong, vốn Ôn Như Ngọc chính là một người thập phần thanh lãnh, trong thế giới y, trừ bỏ tự quan tâm đến mình, mặt khác đều mặc kệ những chuyện không liên quan đến y.
Một người tâm quá nhỏ, nếu muốn trang hạ toàn bộ thế giới, là không có khả năng.
—— cho nên, tâm Ôn Như Ngọc chỉ có thể đủ trang hạ người mà y để ý.
Ở kiếp trước, y tuy rằng chìm đắm trong sách vở, nhưng trong lòng y xác thật có những người bạn tốt. Mà hiện tại, trong lòng y cũng có cha mẹ...... Cùng với, đứa nhỏ trước mắt này.
"Tiên sinh ta đã biết." Vũ Văn Bùi thanh âm xuống thấp, đầu cũng hơi cúi xuống.
Ôn Như Ngọc biết rõ Vũ Văn Bùi, đứa nhỏ này nhìn vậy nhưng ngoài mặt không đơn thuần như vậy......
Đứa bé một thân một mình sinh tồn năm năm bên trong cung điện hẻo lánh, lại sớm mất mẹ, sao có thể là đứa bé đơn thuần cho được? Có lẽ còn những điều nó không tín nhiệm, cho nên đứa nhỏ này nó vẫn còn dấu diếm mình điều gì đó.
Có điều, y cũng không thèm để ý, bởi vì một ngày nào đó, đứa nhỏ này, sẽ đối với y nói ra lời thật lòng với mình.
—— lấy thật lòng đổi thật lòng, thế giới trước nay đều là như vậy, vô luận là ở thời đại nào cũng đều giống nhau.
"Đi thôi, tiên sinh ra ngoài trước." Ôn Như Ngọc nói với Vũ Văn Bùi, trong mắt y dẫn theo ý cười, ôn hòa nhìn đứa nhỏ đứng trước mặt mình.
Mím môi, Vũ Văn Bùi xoay người rời khỏi đình, chạy chậm ra khỏi cung điện.
X
Vũ Văn Bùi thân hình nho nhỏ đứng ở sông đào bảo vệ thành, nhìn nước sông chảy xuôi thanh triệt, cắn môi, thấp giọng nói: "Mẫu phi, Bùi Nhi có nên tin tưởng tiên sinh không?"
Một cơn gió thổi qua, không có người trả lời câu hỏi của cậu.
Cả người ngồi xổm xuống, Vũ Văn Bùi cẩn thận xem xét nhìn phía trước...... Chỉ là, thân hình vẫn còn quá nhỏ, không thể chạm đến mực nước trong sông......
"Mẫu phi, Bùi Nhi muốn thử một lần tin tưởng tiên sinh, người sẽ phù hộ Bùi Nhi tìm được một người sẽ che chở cho Bùi Nhi?"
Rõ ràng một khắc trước bầu trời còn sáng trong xanh thẳm, giây tiếp theo mây đen dày đặc liền tới.
Vũ Văn Bùi vẫn còn lo nói: "Mẫu phi, phụ hoàng ngày hôm qua triệu Bùi Nhi yết kiến, ông ta cho phép Bùi Nhi có thể tự do xuất nhập Thượng Dương Cung, Bùi Nhi có nên chờ mong...... Phụ hoàng đối Bùi Nhi, vẫn còn tình cảm?"
Trên trời, mây đen dày đặc, chỉ trong chốc lát nữa thôi, liền sẽ giáng xuống cơn mưa to tầm tã.
Còn ở trong đình Ôn Như Ngọc đứng lên, đi vào phòng khách. Nhưng mà, y vừa nhìn thấy Vũ Văn Bùi rời đi từ hướng đó, cầm lấy cây dù đặt trong góc phòng, hướng tới ngoại cung điện mà đi......
Từng giọt mưa chậm rãi nhỏ giọt xuống, dần dần, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một màn mưa......
Ôn Như Ngọc dọc theo lộ trình tìm kiếm thân ảnh Vũ Văn Bùi, kêu to nói: "Bùi Nhi, Bùi Nhi, ngươi ở nơi nào...... Trở về với tiên sinh đi, Bùi Nhi......"
Ầm ầm ầm tiếng sét át đi tiếng gào thét Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc vừa nhìn đường vừa phải tránh những cơn mưa......
Tìm thật lâu, gần một canh giờ trôi qua, Ôn Như Ngọc trong lòng càng ngày càng sốt ruột ——
Y lo lắng, Vũ Văn Bùi có tìm được chỗ tránh mưa hay không, có bị lạnh hay không......
Thật vất vả ở trên đường ngăn cản một thái giám đi vội vã, Ôn Như Ngọc hỏi: "Vị công công này, có thấy một đứa nhỏ khoảng chừng mười tuổi chạy đến nơi này......" Y không xác định thái giám nơi này có nhận biết Lục hoàng tử hay không, vì thế chỉ có thể miêu tả dáng vẻ đặc thù bên ngoài Vũ Văn Bùi.
Có lẽ là do quá mức may mắn, thái giám vừa mới thấy Vũ Văn Bùi, vì thế hắn chỉ đến một phương hướng, đối với Ôn Như Ngọc nói: "Công tử, nô tài vừa rồi có gặp qua một hài tử khoảng chừng mười tuổi đi đến hướng sông đào bảo vệ thành, chính là không biết có phải là người mà ngài muốn tìm không?"
Ôn Như Ngọc kinh hỉ, nói cảm tạ liền vội vội vàng vàng hướng sông đào bảo vệ thành mà đi.
Sông đào bảo vệ thành cách Thượng Dương Cung cũng không xa, nó bao bọc chung quanh cả hoàng thành, vòng đến phía sau Thượng Dương Cung, khoảng cách từ Thượng Dương Cung đi đến đó chỉ mất tầm mười lăm phút. Y không rõ vì sao Vũ Văn Bùi lại đi đến sông đào bảo vệ thành, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm được Vũ Văn Bùi.
Vội vàng chạy tới sông đào bảo vệ thành, Ôn Như Ngọc liếc mắt một cái liền thấy ở bên trong gốc cây liễu, có thân ảnh nho nhỏ ——
Nhìn thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích, Ôn Như Ngọc kinh hãi, sắc mặt trắng bệch chạy nhanh đến trước mặt Vũ Văn Bùi, lo lắng nói: "Bùi Nhi, Bùi Nhi, tiên sinh tới tìm ngươi."
Thân mình co lại giật giật, Vũ Văn Bùi ngước đầu, nhìn tiên sinh đứng ở trước mặt mình ——
"Tiên sinh......" Vũ Văn Bùi mở miệng kêu, ngay sau đó thân hình đứng dậy nhào về hướng trong lòng ngực Ôn Như Ngọc đánh tới ——
Đầu ở trước ngực Ôn Như Ngọc không ngừng cọ, trong miệng không ngừng kêu: "Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh......"
Ôn Như Ngọc cũng không biết Vũ Văn Bùi bị làm sao vậy, chỉ là dùng tay vỗ lên phía sau lưng Vũ Văn Bùi, ngữ khí ôn hòa nói: "Tiên sinh ở đây, tiên sinh ở đây......"
Vũ Văn Bùi toàn thân đã sớm ướt đẫm, cậu nhào vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc, khiến y phục Ôn Như Ngọc
cũng bị dính lây theo. Ôn Như Ngọc hiểu rõ thân thể mình cùng Vũ Văn Bùi không nên dính mưa, vì thế mở miệng nói: Bùi Nhi, theo tiên sinh trở về nhé?"
"Ân." Âm thanh rầu rĩ từ trước ngực Ôn Như Ngọc phát ra, Ôn Như Ngọc chỉ cười cười, giơ tay sờ lên đầu thiếu niên trong lòng ngực.
X
Ngày hôm sau, Ôn Như Ngọc không thể ngồi dậy, sau trận mưa đó quả nhiên liền ngã bệnh ——
Vũ Văn Bùi thì ngược lại, vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót. Chờ từ sáng sớm đến giờ Thìn cũng chưa thấy Ôn tiên sinh tới dạy học, vì thế cậu liền chạy tới trong phòng Ôn Như Ngọc.
Tiến đến phòng liền phát hiện Đông Nhi vội vàng đổi khăn đắp trán cho Ôn Như Ngọc, thế là vẻ mặt lo lắng hiện lên, cậu tiến đến bên giường nhìn Ôn Như Ngọc hôn mê, nhíu mày nghiêm túc hỏi: "Đông Nhi, tiên sinh bị làm sao vậy?"
Đông Nhi nhìn Lục hoàng tử trước mặt còn lùn hơn mình cả một cái đầu làm hại công tử nhà mình sinh bệnh, tức giận trả lời: "Ngươi không thấy sao, công tử nhà ta sinh bệnh."
"Tiên sinh, vì sao lại sinh bệnh?" Ánh mắt thanh triệt dừng ở trên người Đông Nhi, biểu tình thật vô tội.
"Ngươi là khờ thật hay vẫn giả vờ ngốc vậy. Công tử nhà ta nếu không phải ngày hôm qua mạo hiểm dầm mưa chạy đi tìm ngươi thì y sẽ không sinh bệnh. Công tử nhà ta thân thể vốn dĩ đã không tốt, trước khi tiến cung mới vừa hết bệnh, đều là bởi vì ngươi, hiện tại y mới bị bệnh ——"
Đông Nhi tức giận, cũng quên mất chính mình chỉ là một hạ nhân lại đứng trước mặt tiểu hoàng tử bộc lộ ra tâm trạng mình, trong miệng quăng hết tất cả ngôn ngữ ném ra ngoài.
Cũng may Vũ Văn Bùi nghe được câu Đông Nhi nói rằng là do tiên sinh bởi vì đi tìm cậu nên mới sinh bệnh, cho nên cũng bỏ qua sự tình này.
Vũ Văn Bùi đi đến trước giường Ôn Như Ngọc ngồi xuống, cánh tay nho nhỏ cầm tay Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt đầy lo lắng cùng sốt ruột: "Thật xin lỗi, tiên sinh. Là Bùi Nhi nghịch ngợm......"
Nhìn Ôn Như Ngọc ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Vũ Văn Bùi trong lòng chỉ toàn là tự trách.
Cậu quay đầu nhìn Đông Nhi, "Tiên sinh vì sao còn chưa tỉnh lại?"
"Công tử vẫn còn đang phát sốt, Tầm ma ma đã đi thỉnh thái y, nhưng vẫn còn chưa trở về ——" tiếp tục tức giận, thuận tiện còn trợn trừng mắt.
Đối với cậu, một hoàng tử không được sủng ái căn bản không cần phải làm công tử cậu để ý đến như vậy, cậu không rõ, vì sao công tử nhà mình lại quan tâm đến vị hoàng tử nghèo túng này.
—— cậu hoàn toàn vô pháp lý giải.
Nghe Đông Nhi nói xong, Vũ Văn Bùi lại đem tầm mắt chuyển đến trên người Ôn Như Ngọc, khuôn mặt nho nhỏ nhíu lại, mày nhíu chặt, nếu Ôn Như Ngọc hiện tại có thể nhìn đến nó, phỏng chừng lại muốn nói biểu tình Vũ Văn Bùi thật quá mức lão thành rồi ——
Một canh giờ sau, Vũ Văn Bùi cau mày nhìn ngoài điện, trong lòng nghĩ vì sao thái y còn chưa tới.
Lại một lúc sau, Tầm ma ma mới dẫn theo một thái y trẻ tuổi đến trước mặt Vũ Văn Bùi hành lễ —— tuy rằng Vũ Văn Bùi là hoàng tử không được sủng ái, nhưng lễ không thể phế, thái y trẻ tuổi vẫn hiểu được.
"Nhanh lên lại đây nhìn tiên sinh, tiên sinh vẫn còn chưa tỉnh lại."
Vũ Văn Bùi thân mình tránh ra, ý bảo thái y trẻ tuổi lại đây xem bệnh Ôn Như Ngọc.
Thái y trẻ tuổi nghe vậy, tiến lên, từ hòm thuốc tùy thân lấy ra một cái đệm mềm, rồi sau đó đặt tay Ôn Như Ngọc xuống, ngón trỏ ngón giữa ngón áp út ba ngón hợp lại, đặt ở trên cổ tay Ôn Như Ngọc, nhắm mắt lại, bắt đầu bắt mạch......
Một lúc sau đôi mắt liền mở to, thái y trẻ tuổi buông tay ra, đối với Vũ Văn Bùi hành một lễ, mở miệng nói: "Ôn tiên sinh hôm qua gặp mưa nên phong hàn nhập thể, chỉ cần uống mấy ngày thuốc là có thể khỏi hẳn...... Chỉ là Ôn công tử này từ nhỏ thể nhược tật xấu, vô pháp trị tận gốc."
Đông Nhi chen vào nói: "Công tử nhà ta từ nhỏ đã như vậy, dùng biết bao nhiêu loại thuốc điều trị, thái y chỉ cần khai công tử nhà ta thuốc trị chứng phong hàn là được."
Thái y trẻ tuổi gật gật đầu, sau đó đề bút viết xuống một phương thuốc giao cho Đông Nhi đem thảo dược đều đưa đến cho Đông Nhi.
Tiếp đó hành lễ với Vũ Văn Bùi liền cáo lui.
......
Đợi đến khi thái y rời đi, Vũ Văn Bùi quay đầu nhìn Tầm ma ma, mở miệng hỏi: "Tầm ma ma, vì sao thỉnh thái y lại mất thời gian đến thế?"
Tầm ma ma vội vàng trả lời: "Lão nô đi Thái Y Viện, thái y nghe nói là Lục hoàng tử yêu cầu xem bệnh, mọi người đều thoái thác chính mình có việc bận. Lão nô đứng chờ rất lâu, các thái y đều không có động tác gì. Thật may là có vị thái y trẻ tuổi bước ra, nghe nói có người bị bệnh, cầm hòm thuốc phân phó lão nô dẫn đường, lúc này mới đến muộn."
Vũ Văn Bùi nghe xong, biểu tình trên mặt rùng mình một cái, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, tốc độ nhanh đến nỗi không có bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Sau một lúc trôi qua, mới nói với Tầm ma ma: "Tầm ma ma, ta đã biết."
Đông Nhi nhìn Vũ Văn Bùi, nghi hoặc gãi gãi đầu mình, sao cậu có cảm giác vừa rồi trong nháy mắt Vũ Văn Bùi đột nhiên có khí thế sắc bén nhỉ?
—— nhất định là do cậu xuất hiện ảo giác rồi.
Lắc lắc đầu, Đông Nhi hướng về phía Vũ Văn Bùi nói một tiếng liền cầm thuốc thái y trẻ tuổi cấp mang đi ngao. Cậu không lo lắng công tử nhà mình không ai chiếu cố, dù sao Tầm ma ma đã trở lại rồi không phải sao?
Mà ở trong phòng, Vũ Văn Bùi ngồi trở lại mép giường, an tĩnh nhìn Ôn Như Ngọc hôn mê.
Bên trong ánh mắt phong vân kích động, sau một lúc liền khôi phục bình tĩnh.
—— tiên sinh, nếu ta muốn ngồi lên vị trí tối cao kia, ngươi, có nguyện ý hỗ trợ ta?
Hết chương 8