Một làn khói nhẹ nhàng tràn ra từ lư hưởng, trên tường được khắc cảnh sông núi y như thật, trong phòng không lớn, mùi hoa cũng thoang thoảng.
Trên ghế cạnh bàn dài, hai người ngồi đối diện với nhau, Phong Hàn cầm lấy tay Mặc Khanh Vân.
"Khanh Vân, hai ngày nữa Phù Ngọc Sơn trở về thành sẽ bảo hắn đi tìm người. Em không cần gấp, chắc chắn sẽ tìm được bọn họ".
Mặc Khanh Vân nhíu chặt mày, cuối cùng cũng giãn ra: "Đa tạ Vương gia". Y chỉ nghĩ, mặc kệ những người đó sống hay chết, ít nhất phải biết được chính xác kết quả".
"Vương gia, ngài không có gì muốn hỏi sao?"
Phong Hàn hiểu rõ Mặc Khanh Vân có ý gì, "Đợi đến khi em muốn thì nói, Khanh Vân, ta sẽ không bức bách em bất kỳ chuyện gì".
Mặc Khanh Vân trầm mặc nhìn Phong Hàn hồi lâu, lại cười cười dựa vào vai hắn.
"Vương gia, cho ta thêm một ít thời gian, khi đó ta sẽ nói cho ngài".
Phong Hàn đưa tay sờ sờ tóc Mặc Khanh Vân, hắn biết Mặc Khanh Vân đang cất giấu bí mật gì, hắn nguyện ý chờ một ngày Mặc Khanh Vân thật sự tin tưởng hắn.
"Vài ngày nữa dẫn em ra ngoài dạo, kỳ thi mùa thu gần đến, trên đường cũng trở nên náo nhiệt hơn".
Mặc Khanh Vân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không khí cũng không còn trầm trọng nữa: "Kỳ thi mùa thu, kỳ thi mùa thu ba năm một lần đã tới rồi. Không biết năm nay có ai có thể dùng không, Vương gia là muốn mượn sức vài người sao?"
"Đúng vậy, so với những lão thần trong triều, ta càng muốn tạo cơ hội cho người mới hơn".
Phong Hàn nghĩ nghĩ nói: "Thật ra cũng chỉ là lấy cớ để dẫn em ra ngoài một chút. Kỳ thi mùa thu chắc là cũng sẽ không gặp được ai. Kỳ thi mùa xuân năm sau, còn có vài người khác đến tham gia thi Hội, bên trong Nhược Thành này có rất nhiều con cháu thế gia".
"Cũng đúng, tuy cũng không thể phủ định con cháu thế gia cũng có người tài, cũng nên cho con cháu nhà bình dân một ít cơ hội".
Phong Hàn tỏ vẻ tán đồng những lời này của Mặc Khanh Vân, kỳ thật hắn biết kết quả kỳ thi hội mùa xuân năm sau, cũng biết lúc này xảy ra một chuyện, trong đó có việc con cháu bình dân bị hãm hại, nếu trùng hợp có thể cứu giúp một nhân tài