Ngày thứ hai, Phong Hàn và Mặc Khanh Vân mặc trang phục bình thường, không mang theo gã sai vặt và người hầu đã rời khỏi phủ.
Hai người bước nhanh trên đường về phía thành Nam, đường phố ở thành Nam phồn hoa hơn một chút so với ba chỗ kia, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy không ít người dị tộc, phần lớn là đến để kinh thương, hoặc là sứ thần đến ở tạm trong Nhược Thành. Mặc Khanh Vân cũng ít khi được đi ra ngoài, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ.
Bây giờ vừa mới vào hè, đi đường một lúc thấy nóng lên.
"Vương gia, ta muốn nghỉ một chút". Mặc Khanh Vân nhỏ giọng nói với Phong Hàn.
Phong Hàn nhìn người có chút mệt mỏi, dắt tay y qua tửu lầu bên đường, "Gọi tên của ta là được".
Giọng Phong Hàn tuy nhỏ, nhưng Mặc Khanh Vân nghe xong vẫn rõ ràng, khóe môi Mặc Khanh Vân cong lên, bắt lấy Phong Hàn, "Khanh Vân quen rồi".
Tiểu nhị tửu lâu liền tiến lên đón, thét to mời khách quý vào bên trong, dẫn hai người đến nhã gian trên lầu hai. Trong nhã gian được đặt khối băng ở bốn phía để hạ nhiệt độ, bố trí rất tao nhã lịch sự.
"Hai vị khách quan, tới dùng chút gì đi". Tiểu nhị ân cần rót nước cho hai người.
"Cho chút thức ăn và đồ uống hạ nhiệt sở trường của quán đi". Phong Hàn chỉ nói một câu đã đuổi tiểu nhị rời đi. Tiểu nhi rất quen với loại khách nhân này, bọn họ còn thích người hào phóng như vậy nữa.
Tiểu nhị cúi người trả lời: "Vâng, hai ngài ngồi một xíu, thức ăn sẽ mang lên ngay".
Mặc Khanh Vân nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn khác với vẻ tiêu điều ở ngoại thành thành đông. "Bên này thật náo nhiệt, sinh ý của tửu lầu xác thật tốt hơn".
"Sao vậy, Khanh Vân muốn tạo một phần sản nghiệp sao?"
Mặc Khanh Vân quay đầu nhìn Phong Hàn, "Có thể không?"
Phong Hàn cũng nhìn ra ngoài phố, "Cũng có thể, em muốn làm gì thì làm".
"Có thể bị nói xấu không, trước sau cũng là thương nhân". Mặc Khanh Vân có chút để ý đến lập trường trong triều của Phong Hàn.
Phong Hàn lắc đầu, "Không sao cả, những tên đại thần cổ hủ kia, mặc kệ làm gì cũng bị bọn họ tìm ra sai lầm,