Nháy mắt đã sắp đến ngày săn thú mùa thu.
Săn thú mùa thu hằng năm còn có một loại ý nghĩa khác là khen thưởng cho các đại thần trong triều. Năm nay cũng giống như hằng năm, trong cung đi theo có Hoàng hậu, Trân quý phi, bốn phi và ba vị công chúa.
Các hoàng tử thì không cần phải nói, đương nhiên sẽ có mặt. Hiện nay trong các hoàng tử, chỉ có Phong Nhạc Dật mới mười bốn tuổi còn chưa rời khỏi hoàng cung, ba vị hoàng tử khác đều có phủ hoàng tử, mà người được phong vương đầu tiên là Phong Hàn.
Hoàng thượng được các phi tử quay chung quanh, trong xe ngựa dọc theo đường đi vừa nói vừa cười.
Phong Hàn đến gần như cùng lúc với hoàng thượng và các vị đại thần, hắn không vội đến chỗ Minh Sùng đế, mà Minh Sùng đế bên kia cũng không vui vẻ chào đón đứa con trai này, như vậy ngược lại đỡ cho hắn rất nhiều việc.
Phong Hàn nắm tay Mặc Khanh Vân đứng tại chỗ không nói một lời, tuy rằng biết mọi người xung quanh đều đang chú ý bọn họ cũng không tỏ thái độ gì.
Minh Sùng đế quả nhiên bỏ qua bọn họ, không nói gì cũng không đặc biệt dặn dò, Minh Sùng đế vốn trọng văn xem nhẹ võ, các lão thần trong triều cũng cùng một loại đức hạnh với Minh Sùng đế, trước nay chướng mắt những người trên chiến trường bọn họ, chẳng qua là ngày tháng yên ổn quá lâu nên mọi người cũng đã quên một vài việc.
Đức phi từ lần trước Phong Hàn dẫn Mặc Khanh Vân tiến cung thỉnh an đến nay cũng chưa gặp lại Mặc Khanh Vân, lần này nhìn qua thấy vẻ mặt của Mặc Khanh Vân không tệ.
Sau khi Minh Sùng đế bắn mũi tên đầu tiên, ngày săn mùa thu năm nay chính thức bắt đầu, mà chính ông ta lại mang theo phi tử vào lều trại.
Đức phi chưa được triệu đến chủ bồng nên trở về lều nhỏ của mình, bà theo đến đây cũng chỉ vì để có cơ hội trò chuyện với Phong Hàn, đối với bà ngày săn mùa thu cũng không có gì thú vị.
Phong Văn Diệu dẫn theo Phong Văn Phú đi về phía Phong Hàn, cất tiếng cười sang sảng chào đón: "Tứ đệ, hôm nay là sân nhà của đệ rồi, biểu hiện tốt một chút nha".
Mặc Khanh Vân nghe câu này lại không vui, nói kiểu gì vậy, ý của đại hoàng tử là Vương gia nhà y chỉ là một tên vũ phu sao?
Phong Hàn giống như cảm thấy được cảm xúc của Mặc Khanh Vân, nhéo nhéo tay y trả lời Phong Văn Diệu: "Không nhóc điện hạ lo lắng".
Nói xong lời này, hắn cũng không thèm để ý đến Phong Văn Diệu, lôi kéo Mặc Khanh Vân xoay người rời đi, để lại một mình Phong Văn Diệu đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Hắn không quen nhìn bộ dáng Phong Hàn cao cao tại thượng, rõ ràng mọi người đều là hoàng tử, vì sao Phong Hàn luôn có dáng vẻ nắm chắc được thắng lợi chứ.
Phong Hàn dẫn Mặc Khanh Vân đi về phía thuộc hạ, ra mắt 30 người thân binh theo tới hôm nay. Người cầm đầu đương nhiên là Phù Ngọc Sơn dẫn theo Dịch Tư Nguyên. Mà Mạnh Hòa An thì Phong Hàn để lại trong phủ, nói không chừng hôm nay còn có thể thành toàn cho đôi gian phu dâm phụ kia.
Hôm nay đi săn, Mặc Khanh Vân cũng mặc một thân quần áo nhẹ nhàng, theo Phong Hàn cưỡi ngựa tiến vào trong rừng.
Ý định hôm nay của Phong Hàn chủ yếu là săn một ít món ăn hoang dã cho Mặc Khanh Vân nếm thử, đúng kiểu dẫn người đi du ngoạn, một đường tiến lên bắn được