Chương 13: Gặp lại người thân
Không ai phát giác ra tâm tình của Lạc Thi Kiều, mọi người đối với việc nàng lộ ra chán ghét cùng bất mãn đều không hiểu nguyên do. Tình cảnh bị vây như vậy kéo dài đến cổng thành vẫn chưa hết, nhưng mà vẻ mặt Lạc Thi Kiều cũng có chút buông lỏng, bởi vì nàng nhìn thấy một người. Một lão nhân một thân mãng bào màu tím đón gió mà đứng, gương mặt hiền từ nhìn mình, cảm giác như vậy.... Lạc Thi Kiều vuốt ve trái tim nơi lồng ngực của mình, chẳng biết vì sao một nụ cười mỉm của đối phương lại có thể khiến nơi đó tràn ngập ấm áp. Nụ cười như vậy, nàng không hề xa lạ gì, cha và mẹ đều nhìn nàng như vậy, đối mặt với người thân yêu nhất mới toát lên ánh mắt như thế. Nàng vốn nghĩ rằng đời này sẽ không thể nhìn thấy nữa, không ngờ bây giờ lại có thể nắm giữ một lần nữa.
Không, không đúng, không chỉ lão nhân này dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, chỉ là y phục của người này quá mức dễ thấy, đến nỗi Lạc Thi Kiều chỉ có thể thấy mỗi mình hắn. Tùy ý quét một vòng xung quanh lão nhân áo tím, một lão nhân mặc quan phục màu lam đậm, tuổi tác đã cao cũng đang đứng phía xa không sau người mặc áo tím. Đằng sau nữa còn có mấy người trẻ tuổi khoảng như cha mẹ cùng với mấy người tuổi tác không thua kém mình. Mọi người tựa hồ đều đang dùng nhãn thần ân cần kích động nhìn mình, những người này lẽ nào chính là "bọn họ" trong lời cha nói sao? Nhìn dáng dấp của mọi người có vẻ là người tốt, như vậy sao trước đây cha mẹ lại phải tha hương? Năm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, có thể khiến cho cha mẹ vứt bỏ thân phận hiển hách, bỏ lại những thân nhân yêu thương mình, thậm chí không tiếc gánh lấy tội danh bất hiếu cũng muốn chạy trốn khỏi nơi đây? Có điều, bây giờ không phải là lúc tìm hiểu chuyện này.
Vẻ mặt Lạc Thi Kiều trong nháy mắt trở nên nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút ý cười. Hỗn loạn bốn phía tựa như đã không còn quá quan trọng, thành trì xa lạ chưa từng gặp qua này giống như cho nàng cảm giác thân thuộc. Những người đang vây xem cũng tựa như đã trở thành nhân chứng cho nội tâm bây giờ của nàng. Lạc Thi Kiều nàng, không, phải nói là Lạc Tử Phong đã không phải giống như kiếp trước, không còn thứ gì cả. Bây giờ nàng cháu ngoại duy nhất của Tương Vương, cũng là trưởng tôn của Thừa tướng đương triều, đương nhiên thân phận hiển hách không phải là thứ nàng kì vọng. Thứ càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc hơn chính là người thân của nàng đang đứng ở cửa lớn chờ nàng, mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt, thế nhưng nàng đã nhận ra tâm ý của đối phương. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Lạc Tử Phong không ngừng rạng rỡ hơn, ngay cả bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, hai đi ba chạy liền đi đến trước mặt Tương Vương và Thừa tướng. Đang muốn suy nghĩ nên chào hỏi hai vị trưởng bối thế nào thì một hai bàn tay đã vươn đến nắm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp lạ kì.
"Ngoại công, gia gia".
Nhìn thấy nụ cười nhu hòa mà từ ái trên mặt hai lão nhân, xưng hô cứ như thế liền bật thốt lên. Ở một gia đình bình thường hoặc ở nơi riêng tư cách gọi như vậy không có gì không ổn, thế nhưng đây là ở giữa đám đông, hành động như vậy tất nhiên có chút không hợp lễ giáo. Có điều lúc này nhưng lại không có bất kì ai đi sửa cách gọi của Lạc Tử Phong, nguyên nhân cũng vì hai lão nhân sau khi nghe được một tiếng này liền không ngừng được ý cười thỏa mãn trên mặt. Sau bao nhiêu năm có thể có được người này đã là quá may mắn rồi, cách gọi gì đó cứ theo Lạc Tử Phong là được rồi, huống chi đối với xưng hô như thế bọn họ lại có chút cảm giác hưởng thụ.
"Tốt, tốt, tốt". Tương Vương sau khi nhìn thấy Lạc Tử Phong thì liền không ngừng bắt đầu đánh giá thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời này. Ngũ quan tuấn tú ôn nhu, cực kì giống Cẩm nhi năm đó, mà khi tức nho nhã cùng thân thể cao gầy này lại giống Lạc Tri Thu như đúc. Chắc là hài tử này cũng từng đọc sách thánh hiền, nếu không làm sao có thể hiển lộ ra khí độ như thế. Chỉ là không biết tài hoa có thể sánh bằng Lạc đại tài tử năm đó hay không. Tướng mạo như vậy đặt trên thân mình nam tử thì có vẻ quá mức âm nhu đơn bạc, thế nhưng Tương Vương lại thấy rất tốt. Hơn nữa có một số chuyện hắn vừa nhìn liền đã thấy được manh mối. Dù sao cũng đã từng duyệt qua vô số người, một chút trò vặt như vậy không thể qua được mắt hắn, tuy nói ban đầu hắn hơi nghi ngờ thế nhưng nhớ đến tất cả những chuyện mà người hai đã trải qua, hắn cũng đã rõ ràng. Đây là muốn để hài tử này có thể sống một cách tự do vui vẻ đi, nếu đã như vậy, hắn cần gì phải vạch trần.
So với hỏa nhãn kim tinh của Tương Vương thì Lạc thừa tướng bên kia lại không nhìn ra thứ gì. Ngoại trừ ngũ quan ra thì ngay từ lúc Lạc Tử Phong vừa đến thì hắn đã có loại ảo giác. Ảo giác rằng người đến không phải là trưởng tôn chưa từng gặp mặt mà là trưởng tử năm đó một lần đi xa là không hề có tin tức. Lại nhìn biểu tình của các nữ nhi nhà mình, có lẽ bọn họ cũng đã nhìn ra phong thái của Tri Thu năm đó trên người hài tử này. Thật tốt, có thể lúc còn sống nhìn thấy con của Tri Thu và Tư Cẩm quận chúa cũng đã là bù đắp với hắn, thật sự là ông trời ban ân. Đối với cơ hội không dễ có được lần này, hắn nhất định sẽ nắm chặt, bằng không, sau khi trăm tuổi hắn làm sao đối diện với con trai của mình, làm sao đối mặt với Tư Cẩm quận chúa?
Mặc dù nhìn thấy thân nhân và trưởng bối vẫn hết sức kích động nhưng Lạc Tử Phong vẫn chú ý đến khí trời bây giờ. Mình mặc áo lông còn có thể chịu được thế nhưng y phục của hai lão nhân này lại quá mức đơn bạc, cuối cùng vẫn có chút lo lắng nói: "Ngoại công, gia gia, bây giờ vẫn là xuân hàn se lạnh,