Chương 24: Ai cũng hiểu lầm
"Cái này, Trần công công, ngươi hiểu lầm rồi, chuyện không phải như ngươi thấy đâu". Nhìn ngay cả Trần công công cũng lộ ra vẻ mặt "ta hiểu, thế nhưng các ngươi vẫn nên tiết chế một chút, không nên vào lúc này, vào tình cảnh này mà làm ra chuyện như thế, muốn nồng nhiệt thì đợi đến đêm tân hôn bốn tháng sau đi", Lạc Tử Phong liền cảm thấy nhân sinh của nàng một mảnh tối tăm. Tuy nói buổi lâm triều hôm nay nàng biểu đạt ái mộ với Cảnh Dung, thậm chí còn xin Hoàng thượng tứ hôn, thế nhưng đó hoàn toàn chỉ là kế tạm thời không phải sao? Nếu nàng không làm vậy mà để Hoàng đế tự mình hạ chỉ tứ hôn thì nói không chừng mọi người có thể truyền ra vài lời không tốt. Nàng có thể tưởng tượng ra được đám người kia sẽ bịa ra những chuyện thương tổn Cảnh Dung thế nào. Đại khái sẽ nói Cảnh Dung mặc dù không được xa gả Hung Nô, thậm chí còn leo lên được cành cao Tương Vương Thế tử hoàn toàn là bởi vì ý chỉ của Hoàng thượng, cho dù thân là Tương Vương Thế tử cũng không thể làm trái. Nếu nàng đã đáp ứng muốn cưới Cảnh Dung công chúa vào cửa thì phải thực hiện trách nhiệm của mình. Nàng biết rõ mục đích của Cảnh Thái đế không chỉ là bảo vệ Cảnh Dung không đi hòa thân với Hung Nô mà thôi. Mặc dù nói chuyện này không liên quan đến nàng, thế nhưng để cho nàng nhìn một thiếu nữ tử rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy mà không làm gì thì xin lỗi, nàng không làm được. Huống chi bây giờ thiếu nữ này sắp trở thành thê tử của nàng, mặc dù đây là cuộc hôn nhân đáng buồn cười cỡ nào, thì Lạc Tử Phong nàng ở trong mắt mọi người đã là Phò mã của Cảnh Dung, chuyện này có thế nào cũng không thay đổi được. Nàng không thể để Tương Vương, để Tương Vương Thế tử cũng nhận lấy những ánh mắt khác thường. Bây giờ nàng và Cảnh Dung là mối quan hệ có có sướng cùng chia, có nạn cùng chịu, che chở đối phương cũng là chuyện nên làm. Thế nhưng, tại sao mọi người lại xem tất cả những chuyện này là thật chứ? Trần công công, không phải ngươi cũng biết nội tình bên trong sao? Tại sao ngay cả ngươi cũng đi theo ồn ào như vậy, lẽ nào hôm nay nàng diễn kịch quá mức thâm tình chân thực, khiến cho mọi người đều cho rằng nàng thật sự yêu Cảnh Dung công chúa sao? Nếu như vậy thì xin hãy cho nàng một cơ hội làm lại, lần này nàng nhất định sẽ biểu hiện ra vẻ một chút, chí ít cũng không để Trần công công tiến vào hàng ngũ bị lừa gạt. Hơn nữa, lời nói dối cũng sẽ có một ngày bị vạch trần đi, bí mật nàng là nữ tử này có thể giữ được bao lâu? Có điều bất luận thế nào thì nàng cũng sẽ giữ bí mật này, bởi vì đây là lời căn dặn lúc lâm chung của cha, nàng chắc chắn sẽ không làm trái, nàng nhất định kiên trì đến ngày không thể kiên trì được nữa mới thôi.
Chỉ là, rất đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, cũng không có cách nào quay lại quá khứ. Được rồi, chuyện Lạc Tử Phong đang làm bây giờ là tái diễn nhân sinh, hẳn là nói cơ hội quay về quá khứ là không dễ có được mới đúng. Sinh thời có thể một lần gặp được kì tích mà còn muốn lần thứ hai sao? Xin lỗi, cơ hội hack phần mềm của ngài đã dùng hết, hệ thống biểu thị không thể tiếp tục (haha =))).
Dọc đường đi, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung lại giống như một đôi tiểu phu thê bị làm hỏng việc rập khuôn từng bước đi theo sau lưng Trần công công, rất nhanh đã đến địa điểm tổ chức Quỳnh Lâm yến hôm nay - Ngự hoa viên.
Làm nhân vật chính của buổi yến tiệc, đã thế còn xuất hiện cùng lúc với Cảnh Dung công chúa, những vị hoàng thân cùng quan viên đang chờ ở đây đều dồn dập thể hiện mình đã nhìn thấy. Hai cái miệng nhỏ này là trốn đến chỗ nào đó ân ân ái ái đi, nhất là sau khi Trần công công nhỏ giọng thì thầm bên tai Cảnh Thái thái đế một phen, người này liền làm ra vẻ mặt ám muội thì mọi người càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng. Không ngờ Tương Vương Thế tử thật sự coi trọng Cảnh Dung công chúa, chẳng lẽ hắn không có chút sợ sệt nào sao? Đó là người chịu nguyền rủa của thần linh a, lẽ nào không có chút lo lắng Cảnh Dung dung công chúa làm liên lụy mình sao?
Lạc Tử Phong uể oải ngồi bên cạnh Tương Vương, nàng đã không muốn để ý đến ánh mắt bốn phía, tâm tính thiện lương của nàng rất mệt...
"Tử Phong, cái kia, ngoại công muốn hỏi con một vấn đề".
"Dạ, người hỏi đi". Lạc Tử Phong uể oải đáp, thế nhưng trong đầu nàng không có để tâm đến câu hỏi của Tương Vương, bởi vì bây giờ nàng hoàn toàn chìm trong trạng thái thất thần, tâm tư phiền muộn sớm đã nhấn chìm đầu óc của nàng, không cho phép nàng xử lí bất kì thông tin nào.
"Cái kia.....", Tương Vương do dự một lát, vẫn là lựa chọn nói nhỏ bên tai Lạc Tử Phong, nhẹ nhàng hỏi: "Tử Phong, có phải con thật sự yêu thích Cảnh Dung công chúa không a?".
"Ờ", Lạc Tử Phong tùy ý trả về một âm tiết đơn như vậy, sau đó tiếp tục chìm đắm bên trong bể phiền muộn của mình, hoàn toàn không chú ý đến Tương Vương bên cạnh sau khi nghe được câu trả lời của nàng thì trên mặt hiện lên khiếp sợ. Càng không ngờ đến nguyên nhân ngày sau bất luận nàng giải thích thế nào thì Tương Vương vẫn nhận định nàng thích Cảnh Dung chính là vì một câu trả lời mất tập trung hôm nay của nàng.
Một hồi Quỳnh Lâm yến này Lạc Tử Phong hoàn toàn thất thần trải qua, không biết mình nói gì, ăn gì, chỉ lúc ẩn lúc hiện nghe được Hoàng thượng sắp xếp gì đó cho nàng. Thật giống như nói vì để cho nàng có thời gian ở chung với Cảnh Dung mà trước khi qua đầu xuân năm nay sẽ không sắp xếp chức vị cho nàng. Thế nhưng vẫn có kết quả tốt chính là lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng Hoàng thượng sắp xếp chức vụ cho mình, như vậy huấn luyện cho xuân săn Hoàng gia lần này không thể không dừng lại. Sau bảy ngày nữa là đến xuân săn rồi a, ít nhất cũng không thể xếp cuối không phải sao? Ừ, quyết định rồi, bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ càng thêm nỗ lực luyện tập,