Chương 38: Chân tâm hay giả ý
"Thế tử? Sao vậy?". Cố Hi Hoằng nhìn Lạc Tử Phong từ sau khi rời khỏi phòng Triệu Lương liền bắt đầu thất thần, không khỏi lên tiếng hỏi: "Hẳn là bị chuyện vừa nãy làm hoảng sợ rồi?".
"Sao có thể, Lạc mỗ không sao". Lạc Tử Phong nhẹ nhàng lắc đầu với Cố Hi Hoằng, nghĩ mãi vẫn không hiểu sao đối phương có thể đối với một nữ tử người dưng biểu hiện nhiệt tình như vậy, nhưng đối với muội muội ruột lại làm ra quyết định tàn khốc. Chỉ bởi vì sự tồn tại của Cảnh Dung gây họa đến tương lai của hắn sao, còn người khác thì không hề có uy hiếp? A, bởi vì lợi ích của mình chưa từng có xung đột, cho nên vì lẽ đó liền có thể ở thời khắc mấu chốt làm cứu viện sao? Như vậy việc làm thiện cùng với giả nhân giả nghĩa có gì khác nhau đâu? Cố Hi Hoằng ở trước mặt nàng diễn vở kịch như vậy rốt cuộc là vì sao, lẽ nào bây giờ biết Cảnh Dung hòa thân bất thành, nên đổi thành chính sách dụ dỗ sao? Nếu thật sự như thế thì Cố Hi Hoằng cũng quá coi khinh Lạc Tử Phong nàng, nếu đã quyết định bước vào vũng bùn quan trường này thì Lạc Tử Phong từng đơn thuần không sử dụng tâm kế kia cũng không còn, đã theo gió cuốn bay theo nước mắt ngày đó rồi.
Đã qua giờ Dậu, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, Lạc Tử Phong lắc lắc ly rượu trong tay, khóe miệng câu lên nụ cười cân nhắc. Chỉ mới hai lần tửu lệnh mà đồng liêu Lệ bộ đã say ngất hai phần, ngay cả gò má của Cố Hi Hoằng cũng đã đỏ bừng. Có điều hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ trò chuyện vui vẻ với nàng mặc dù trong lòng rất kinh hãi. Tửu lượng nàng luyện ra từ bao nhiêu vại rượu mà ra, há có thể so với những người chỉ biết dùng ly nhỏ để uống này sao?
Ước chừng qua một canh giờ nữa, người chạm cốc chỉ còn Lạc Tử Phong và Cố Hi Hoằng, nhìn mắt đối phương đã hằn lên tơ máu, Lạc Tử Phong cũng hơi kinh ngạc, đã thành thế này rồi mà vẫn muốn uống sao?
Để ly rượu trong tay xuống, Lạc Tử Phong liền muốn giật bình rượu trong tay Cố Hi Hoằng, còn tiếp tục uống thì ngày mai không thể làm việc rồi. Người làm quan tất nhiên phải vì dân làm việc, sao có thể vì rượu mà làm lỡ?
"Tứ hoàng tử, thả bình rượu xuống đi, ngươi uống đủ nhiều rồi, uống nhiều hại thân". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền đoạt bình rượu của Cố Hi Hoằng.
Thấy rượu của mình bị cướp mất, tay phải Cố Hi Hoằng theo bản năng vươn tới trước, muốn đoạt bình rượu lại. Lạc Tử Phong thấy thế thì mau chóng đứng dậy khỏi ghế, tránh thoát một chiêu này của Cố Hi Hoằng, nhưng mà lúc Lạc Tử Phong đứng dậy thì thân thể cũng hơi chao đảo, dùng sức lắc đầu. Quả nhiên vẫn là uống quá nhiều, thân mình có cảm giác nhẹ bẫng, còn uống nữa chắc sẽ say mất. Lạc Tử Phong chưa bao giờ phóng túng bản thân uống say nhưng vô cùng hiểu rõ khó chịu khi say, dù sao thì trong sách thuốc cũng đã ghi chép tỉ mỉ. Sau khi xem những thứ đó thì nàng không dám uống say, đầu đau sắp nứt, cổ họng khó chịu, thậm chí có thể buồn nôn, nghiêm trọng hơn sẽ thổ huyết, cho nên tại sao nàng phải tự mình tìm tội như vậy chứ?
"Rượu... Cho ta rượu...". Cố Hi Hoằng lảo đảo đứng dậy, mở hai mắt mông lung,, chỉ có thể thấy được một bóng người lay động trước mặt, nhưng mà bước chân của hắn vẫn hướng về phía hắn cho rằng sẽ có rượu.
Nhìn Cố Hi Hoằng lảo đảo, thế đến hung hăng, trên mặt Lạc Tử Phong lóe lên chút sợ hãi. Hán tử say rồi không phân biệt cao thấp quý tiện, mặc dù là hoàng tử vẫn quen sống trong nhung lụa, bị nhiều quy củ ràng buộc thì cũng có thể làm ra những chuyện mà hán tử khi say có thể làm. Vì một người không liên quan, nàng sẽ không tự đặt mình trong nguy hiểm. Nghĩ như vậy Lạc Tử Phong liền chuẩn xác thả bình rượu vào trong tay Cố Hi Hoằng, rốt cuộc thì đối phương cũng an tĩnh nhận bầu rượu, hài lòng uống tiếp.
"Tứ hoàng tử, ngươi thích uống rượu như vậy sao?". Thời gian còn chưa đến, người của tương vương phủ sẽ không đến sớm, Lạc Tử Phong buồn bực ngán ngẩm chỉ có thể lựa chọn "đối thoại" với người còn tỉnh táo duy nhất là Cố Hi Hoằng. tuy rằng nàng cũng không cho rằng đối phương sẽ trả lời mình.
"Ừm, uống rượu....". Cố Hi Hoằng ngửa đầu đem rượu trút vào miệng, sau đó nhìn về hướng Lạc Tử Phong, "Thế tử? Ừ, là Thế tử. Tửu lượng của Thế tử thật khiến bản hoàng tử khâm phục a, hức....". Cố Hi Hoằng không còn tính tự giác của một hoàng tử, không để ý thân phận ngồi trên mặt đất, thậm chí còn nấc cụt. Lạc Tử Phong luôn được Lạc Tri Thu giáo dục có nhã nhặn có chút chán ghét hơi di chuyển thân mình.
"Thế tử làm gì ngồi xa như vậy a? Đến, đến chỗ này ngồi". Cố Hi Hoằng nhìn thấy Lạc Tử Phong lui về sau, trên mặt rõ ràng không thích, vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh mình, ra hiệu Lạc Tử Phong ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lạc Tử Phong kiên định lắc đầu một cái, "Không, Lạc mỗ ngồi ở đây là được rồi".
Cố Hi Hoằng nghe vậy nhíu mày, lại muốn uống tiếp, đột nhiên vỗ vỗ đầu của mình, một bộ đột nhiên tỉnh ngộ. "Xem trí nhớ của ta này, Thế tử sợ là không thích thân cận với bản hoàng tử đi, dù sao trong đám người lúc trước kiến nghị để phụ hoàng xa gả Cảnh Dung đến Hung Nô cũng có phần của bản hoàng tử. Thế tử thương yêu Cảnh Dung như vậy chắc sẽ ghi hận trong lòng với bản hoàng tử đi, cũng được, cũng được".
"Tứ hoàng tử