Chương 04: Gặp Thạch Vân Phi
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tri Thu thu dọn một chút đồ đạc liền đi đến lớp dạy, vừa muốn ra ngoài thì lại ngửi thấy một mùi thơm xa lạ.
Có ai làm bữa sáng sao? Lạc Tri Thu vốn định đi thẳng ra cửa thì hơi điểu chỉnh bước chân, hướng về phòng khách. Khi nhìn thấy Lạc Thi Kiều cùng với một bàn thức ăn và cháo trắng, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong lòng biết mình thất thố, Lạc Tri Thu liền khôi phục tâm tình của mình, trở lại dáng vẻ ngày thường, thế nhưng vẫn lộ ra một chút khiếp sợ: "Kiều nhi, những thứ này đều do con làm sao?".
Không chấn động là giả, dù sao qua chừng ấy năm việc trong nhà đều do một tay hiền thê của hắn đảm nhận, hắn ở trên trấn nhỏ dạy học kiếm tiền. Cuộc sống tuy không thể nói là giàu có, thế nhưng vẫn có thể coi đủ ấm bụng, vẫn chưa từng để Lạc Thi Kiều làm bất kì công việc nặng nhọc trong nhà. Nhưng mà, mùi thơm mê người này là đã xảy ra chuyện gì? Tựa hồ nữ nhi của mình sau khi tỉnh lại liền liên tục khiến hắn bất ngờ, đầu tiên là đi học y, bây giờ là làm một bàn điểm tâm hương sắc đầy đủ, tiếp đến sẽ là gì nữa đây?
"Tất nhiên, cha nhanh ngồi xuống đi, ăn xong chúng ta còn phải đến lớp học", nói rồi, Lạc Thi Kiều liền kéo Lạc Tri Thu vẫn đứng ngốc bên cạnh đến bàn cơm, một mặt mong chờ nhìn hắn. Đây vẫn là lần đầu làm cơm cho cha ăn, Lạc Thi Kiều một lòng chờ đợi khen ngợi căn bản không nghĩ đến, vẻ mặt của mình bây giờ cực kì đáng yêu.
"Ai, được rồi, Kiều nhi lớn rồi a", không hiểu sao Lạc Tri Thu có cảm giác "nhà có con gái lớn" kì diệu như vậy. Hơn nữa, tựa như có chỗ nào là lạ, thế nhưng nhìn biểu tình đáng yêu này của con gái, hắn dứt khoát quyết định, vẫn là ăn xong rồi nói sau.
Dựa theo thói quen cũ của mình, Lạc Tri Thu nhét một khối hoa quế cao vào miệng, vốn đã chuẩn bị tinh thần những món ăn này sẽ không ngon lắm, thế nhưng khi nếm rồi hắn liền bị mỹ vị này làm cho kinh ngạc. Còn ngon hơn Cầm nhi làm nữa, mùi vị này, quả thực sánh ngang bánh ngọt ở quán đệ nhất kinh thành năm đó. Hài tử này, sao có thể làm được?
"Làm sao vậy? Ăn không ngon sao?", nhìn sắc mặt biến hóa thất thường của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều có chút thấp thỏm siết vạt áo của mình. Mặc dù rất tự tin với tài nấu nướng của bản thân, nhưng nàng vẫn cứ lo lắng, nhỡ may cha không thích thì làm sao bây giờ?
Nhìn biểu tình vô cùng trẻ con của Lạc Thi Kiều, thân là một người cha hiền, Lạc Tri Thu làm sao lại không biết nên đánh giá thế nào?
"Món này rất ngon, so với mẹ của con làm càng ngon hơn".
Đông lạnh. Bầu không khí của hai cha con trong lúc đó vì một tiếng "mẹ của con" này mà nháy mắt trở nên cứng ngắc. Thấy vậy, Lạc Tri Thu chỉ có thể cười khổ, hắn là một thư sinh, nắm giữ năng lực lí luận quần hùng sao lại có thể nói như vậy? Quả nhiên vẫn là một phụ thân không biết cách nói chuyện mà thôi, hài tử này, sẽ thương tâm chứ?
Lạc Thi Kiều giống như dự đoán của Lạc Tri Thu, vành mắt ửng đỏ, nhưng mà Lạc Thi Kiều quật cường không cho nước mắt rơi xuống, thoáng ngẩng đầu, ép nước mắt nơi vành mi trở vể, thản nhiên nói: "Làm sao cũng không không thể ngon như của mẹ, làm sao cũng không thể....".
"Thật sao?", lúc này Lạc Tri Thu không biết nên nói thế nào, nhìn Lạc Thi Kiều kiên cường như thế, hắn thật sự rất vui mừng, Cầm nhi nhìn thấy cũng sẽ rất vui vẻ đúng không? Nữ nhi của bọn họ cũng không quá đắm chìm trong bi thương quá độ, đây là một chuyện tốt.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, Lạc Tri Thu bưng chén cháo ngô, thăm dò tính ăn một ngụm, độ ấm vừa phải, nên liền yên tâm dùng. Một chén cháo rất nhanh đã thấy đáy.
"Cha, có muốn thêm một chén không?".
Lạc Tri Thu lắc đầu một cái, "Thời gian không còn sớm, cha phải đến lớp học trước. Kiều nhi ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, buổi trưa cha sẽ trở lại".
"Chờ đã, cha, Kiều nhi cùng cha đến lớp học".
Lạc Tri Thu hơi nghi hoặc nhìn Lạc Thi Kiều, nên biết rằng, ở một nơi nhỏ như vậy, nữ tử căn bản không được phép đến lớp học. Có điều, sau khi nhìn thấy tiểu tử này mặc một thân nam trang, hắn liền hiểu rồi, yêu cầu của nữ nhi nhà mình, hắn làm lại không đáp ứng?
"Được!", Lạc Tri Thu ôn nhu sờ đầu Lạc Thi Kiều, "Chỉ cần là yêu cầu của Kiều nhi, cha đều sẽ tận lực hoàn thành".
"Vậy, nếu Kiều nhi muốn cha vẫn luôn ở bên Kiều nhi thì sao?". Lạc Tri Thu chớp đôi mắt trong veo như nước, hỏi một vấn đề không ai dám đảm bảo. Kiếp trước Lạc Tri Thu không thể làm bạn với nàng lâu dài, còn kiếp này thì sao? Đáp án chính trong lòng Lạc Thi Kiều biết rõ, chỉ cần nàng học thành y thuật rồi, liền có thể cứu cha không phải sao? Vì lẽ đó, nàng muốn đi theo đến lớp học, như vậy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể cứu chữa. Chỉ là hi vọng ông trời có thể cho nàng thêm một chút thời gian, hai năm quá mức miễn cưỡng, tuyệt đối không nên đến sớm hơn.
Lạc Tri Thu bị vấn đề này của Lạc Thi Kiều làm khó, vốn muốn cười ứng phó vài câu, lại bị ánh mắt chăm chú của nữ nhi làm sợ hãi. Hắn biết, cha mẹ không có cách nào mãi làm bạn với con cái, thế nhưng, rồi lại không đành lòng tổn thương hài tử này, một lát sau mới nói: "Cha nhất định sẽ ở bên bồi Kiều nhi, mãi đến ngày Kiều nhi trưởng thành mới thôi".
Lạc Thi Kiều bĩu môi, đáp án này nàng rất không vừa ý, quyệt miệng, đi ra ngoài trước Lạc Tri Thu một bước. Sao có thể giảo hoạt như vậy cơ chứ? Lẽ nào thật sự không thể đi đến cuối cùng với nàng sao? Từng có lúc, nàng cho rằng người kia mới là người mình dựa vào cả đời, kết quả thì sao đây? Đợi cả đời, quay đầu lại chính là một chuyện cười lớn. Cha, tại