Chương 51: Một kiếm nhiễm máu
Lạc Tử Phong giữa đường gặp bất ngờ mà vẫn có thể đánh nhau lâu với sát thủ chuyên nghiệp như vậy đúng là kì tích. Nếu không phải vì cả hai bên đều vì mệt mỏi mà mất rất nhiều sức lực thì nàng căn bản không thể qua nổi mười chiêu của đối phương. Dựa vào cảm giác đau đớn truyền đến từ hổ khấu (kẽ ngón tay cái và ngón trỏ) nàng liền biết bản thân không thể kiên trì lâu được nữa. Nhân lúc đối phương hơi lơi lỏng, Lạc Tử Phong quay đầu nhìn về phía Tuyết Ly, thấy người kia cầm trong tay một chiếc roi dài kì quái dàn trận sẵn sàng nghênh đón địch, hơi suy nghĩ một chút liền biết là vì sao. Rõ ràng như vậy sao? Tín hiệu nàng sắp thua đã truyền đến mắt người được bảo vệ rồi sao? Cảm giác thật là thất bại....
Từ lúc nhìn thấy Tuyết Ly lấy roi dài ra, vẻ nghiêm nghị trên mặt Lạc Tử Phong cũng buông lỏng không ít, tuy rằng chưa từng nhìn thấy nhưng võ công của Tuyết Ly cũng không hẳn quá yếu. Nàng ta không hề tiêu hao thể lực đánh với một sát thủ võ nghệ cao cường cũng không đến nỗi nào, thế nhưng vẫn không thể xem thường, nàng nhất định phải kéo dài thời gian tiêu hao thể lực đối phương.
Trong mắt sát thủ áo đen thì đánh với một đối thủ không có bất luận kiếm pháp gì lâu như vậy có thể nói là chuyện không hay ho gì cho lắm. Nếu không phải do lúc nãy hắn đã dùng hết nội lực phá vỡ trận pháp, bây giờ không có cách nào tụ khí thì cũng không kéo dài thời gian lâu như vậy. Cũng may là qua một lúc thì nội lực của hắn cũng khôi phục được một phần mười, phối hợp với kiếm pháp của mình đã đủ sức đánh ngã người trước mặt này.
Bỗng dưng tốc độ ra chiêu của thích khách áo đen nhanh hơn, điều này khiến Lạc Tử Phong đã quen với tần suất của đối phương có chút không thích ứng nổi, còn chưa chống đỡ được bao lâu thì đã bị hư chiêu của đối phương lắc mình tiến ra sau lưng. Nhưng mà Lạc Tử Phong nào dễ dàng để cho người này bỏ chạy, học được cách Tương Vương dạy, đan điền khẽ vận, quả nhiên tốc độ tăng nhanh lên, tay phải thuận lợi vẽ một đường kiếm, mũi kiếm xoay một cái liền đâm đến sau lưng hắc y nhân.
"Đúng là gia hỏa khó chơi!", cảm nhận được sát khí đến từ đằng sau, hắc y nhân âm thầm chửi một câu, xoay người, thân kiếm chạm với kiếm Lạc Tử Phong, vận khí vung ra một chiêu....
Chính là lúc này, Tuyết Ly vung tay phải, roi dài trong tay tựa như một con rắn độc đã nhòm ngó từ lâu, hướng về trường kiếm của thích khách áo đen.
Thật đúng là ngây thơ! Gương mặt bị che khuất của thích khách áo đen lộ ra nụ cười lạnh lùng, với tốc độ ra kiếm của hắn thì một nữ tử Hung Nô không có nội lực sao có thể sánh được. Chỉ thấy cổ tay hắn khẽ chuyển, mũi kiếm đang đâm thẳng biến thành quét ngang, như vậy vừa có thể tổn thương Lạc Tử Phong, vừa có thể đánh trúng roi dài đang vươn đến của Tuyết Ly.
Lạc Tử Phong nhìn mũi kiếm gần ngay trước mắt cùng cây roi vung đến rất nhanh kia, muốn giơ kiếm chống trả đã không kịp. Không, hẳn là nên nói ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, nàng đã cảm thấy y phục trước ngực đã bị kiếm khí cắt rách, cảm giác đâm vào lạnh lẽo truyền đến, cảm giác đau ngứa ở miệng vết thương nhanh chóng lan đến đại não. Thân kiếm có độc!
Sau khi thành công làm bị thương Lạc Tử Phong, thân kiếm của thích khách áo đen cũng va chạm với roi của Tuyết Ly. "Đáng chết, vẫn chậm một bước!", Tuyết Ly buồn bực mắng một câu, có điều trên mặt vẫn mang theo tia đắc ý. có trách thì nên trách thích khách này quá mức tự phụ, muốn một hòn đá hạ hai con chim, nếu hắn trực tiếp đâm thẳng kiếm vào người Lạc Tử Phong thì nhiệm vụ hôm nay của hắn đã có thể hoàn thành, nhưng hắn vẫn một mực như muốn chết mà vung kiếm về phía Huyền Thiết tiên của nàng.
"Tìm một thanh kiếm khác tốt hơn đi!". Tuyết Ly nở nụ cười quỷ dị với tên thích khách, sau đó liền nghe một tiếng "keng" vang lên, thanh kiếm bị Huyền Thiết tiên quấn lấy gãy thành từng mảnh rơi xuống đất. Từ đôi mắt trợn to của thích khách có thể thấy được lúc này hắn khiếp sợ thế nào, trong tay cầm thanh kiếm chỉ còn lại chuôi kiếm, thích khách xoay người vận khinh công đào tẩu, lúc gần đi hắn còn ý tứ sâu xa liếc nhìn Lạc Tử Phong bị thương ngã trên mặt đất. Tuy nói hôm nay ám sát thất bại, thế nhưng hắn lại phát hiện chuyện càng đáng giá hơn.
Cùng ngày hôm đó, Như Nguyệt trai trong Hoàng cung.
"Công chúa, hôm nay muốn sơ kiểu tóc gì đây ạ?", Thanh Nhi đứng sau lưng Cảnh Dung, nhìn mái tóc dài như mực trước mắt, phiền muộn hỏi.
Cảnh Dung nhìn hình bóng của mình trong gương, có vẻ hơi mất tập trung đáp: "Giống như thường ngày là được rồi".
"Như vậy a....". Thanh Nhi gật gù, chỉ chốc lát sau liền bĩu môi oán giận: "Hình như đã lâu rồi không thấy Thế tử đến Như Nguyệt trai, luôn cảm thấy nơi này lạnh lẽo hơn rất nhiều....". Đặc biệt là bọn thái giám cung nữ kia, nhìn thấy Tương Vương Thế tử "lạnh nhạt" Cảnh Dung công chúa thì thái độ vất vả lắm mới có chút tốt liền có dấu hiệu trở về như trước đây. Có điều nghĩ cũng biết ai là người đứng sau lưng giựt dây, một Cửu công chúa còn chưa đủ giáo huấn sao? Ánh mắt Thanh Nhi nhìn Cảnh Dung mang theo đau lòng, tại sao ca ca tỷ tỷ của nàng đều muốn đối xử như vậy với nàng chứ, rõ ràng là một người mỹ lệ như vậy, mặc dù không quý trọng thì cũng không nên giày vò như vậy a....
Cảnh Dung nghe vậy thì thân mình hơi run lên, đúng vậy, chẳng trách mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy tâm thần không yên, làm chuyện gì cũng không còn phân thanh thản thong dong trước đây. Thì ra là bóng người thường hay ra vào Như Nguyệt trai đã lâu rồi không thấy đến, thật giống như từ ngày tuần hưu hôm đó đến bây giờ vẫn chưa gặp lại. Lúc trước còn tưởng rằng qua hai ba ngày người kia sẽ vào cung hỏi nàng ý nghĩa của nụ hôn kia, không