Phiên ngoại Cảnh Dung (1)
Vĩnh Nguyên năm thứ mười tám, Thanh Lam quốc toàn thắng trong trận chiến với Tĩnh quốc, dựa theo thỏa thuận hòa giải đã đã kí kết, Tĩnh quốc phải trao trả lại hoàng tử Cố Hi Hoằng mới tám tuổi, đồng thời để Kiều Dung công chúa đến hòa thân làm phi tử của Cảnh Thái đế. Vĩnh Nguyên năm thứ hai mươi, Cảnh Dung công chúa ra đời.
Vĩnh Nguyên năm hai mươi lăm, Cảnh Dung vừa tròn năm tuổi ôm lấy chân Kiều Dung làm nũng hỏi: "Mẫu phi mẫu phi, khi nào thì Phụ hoàng đến thăm chúng ta?".
Cảnh Dung vẫn còn nhớ vẻ mặt khi trả lời của Kiều Dung, đó là sự tuyệt vọng không thể không tiếp nhận sự thật, "Cảnh Dung, sau này đừng gọi ta là mẫu phi, cứ gọi là mẫu thân đi".
Bắt đầu từ ngày ấy, Cảnh Dung không còn mẫu phi, chỉ có mẫu thân.
Kiều Dung không hề trả lời câu hỏi khi nào Cảnh Thái đế đến thăm các nàng, mà Cảnh Dung bắt đầu từ ngày đó cho đến khi gặp lại Cảnh Thái đế cũng là chuyện của Vĩnh Nguyên năm thứ hai mươi tám, khi mà mẫu thân đã qua đời được hai năm. Vào lúc đó, Cảnh Dung đã biết rất nhiều chuyện, tỷ như, vì sao bắt đầu từ ba năm trước Cảnh Thái đế không hề đặt chân đến Dung Lan cung, lại tỷ như tin đồn từ bốn năm trước xuất hiện trên người mẫu thân. Bây giờ ánh mắt đó chuyển đến trên người nàng, đại biểu cho việc không có ai nói cho nàng biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân... Cũng may, còn có một Tứ hoàng huynh đối với nàng vô cùng tốt. Tứ hoàng huynh là người cùng với mẫu thân đến Thanh Lam quốc từ Tĩnh quốc, chỉ có hắn mới không dùng ánh mắt đó nhìn nàng, cũng chỉ có hắn lúc rảnh rỗi sẽ đến Như Nguyệt trai chơi đùa cùng nàng, giải buồn cho nàng.
"Cảnh Dung sao, đã lớn đến như vậy rồi". Lần gặp gỡ sau ba năm, câu đầu tiên Cảnh Thái đế nói chính là câu này, mà kí ức chưa phai của Cảnh Dung cũng chỉ có câu này, những thứ khác đã theo thời gian biến mất rồi. Sau lần đó, nhiều thì hai năm, ít thì nửa năm, Cảnh Dung luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của nam nhân mà khi còn bé nàng luôn cực kì trông mong, nhưng mà, tâm tình trông mong đó đã không còn từ lâu.
Vĩnh Nguyên năm thứ ba mươi, lần đầu tiên Cảnh Dung nghe được chính miệng Tứ hoàng huynh nói hắn muốn trở thành Hoàng trữ, tiếp tục phát dương Thanh Lam quốc này. Nàng còn nhỏ tuổi, cho nên không biết làm cách nào để trợ giúp hoàng huynh vẫn luôn quan tâm đến nàng. Thế nhưng từ ngày hôm đó, nàng liền bắt đầu để tâm đến những chuyện ở phương diện này.
Vĩnh nguyên năm ba mươi lăm, năm này Cảnh Dung vừa tròn mười lăm tuổi, nàng đã sớm trưởng thành để học được cách làm sao cho Hoàng thượng vui vẻ. Ở trong hoàng cung to lớn này, nếu như không có người kia che chở thì sẽ không thể có được một đời vô ưu. Mặc dù sâu trong nội tâm, nàng sâu sắc căm ghét nam nhân này, nam nhân mà trước khi chết mẫu thân vẫn luôn nhớ đến, cũng là nam nhân mà bà không thể gặp mặt lần cuối trước khi ra đi.
Cuối cùng cũng có cơ hội, dựa vào thông tuệ của mình, Cảnh Dung cũng có thể lọt vào mắt của Cảnh Thái đế. Thậm chí hắn còn giao chuyện quan trọng như chọn lựa Hoàng trữ vào tay nàng. Tuy nói quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Cảnh Thái đế, thế nhưng như vậy cũng được rồi. Giữa lúc nàng vô cùng vui mừng muốn nói tin tức tốt này với Tứ hoàng huynh thì ba vị hoàng huynh, có cả Tứ hoàng huynh đồng thời dâng tấu chương, thỉnh cầu Hoàng thượng để nàng làm công chúa hòa thân với Hung Nô, cầu song phương có một quãng thời gian hòa bình ngắn ngủi. Giấc mộng tốt đẹp trong lòng giống như bị tan vỡ trong một đêm, mà người kia ngày hôm sau còn làm như không có chuyện gì xuất hiện ở Như Nguyệt trai.
"Ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi!". Vừa ra khỏi cửa liền thấy người huynh trưởng mà nàng luôn ỷ lại, Cảnh Dung lập tức quay lưng nói những lời này. Người này đã không còn là Tứ hoàng huynh của nàng, nàng tự nói như vậy với lòng mình.
Cố Hi Hoằng vừa thấy phản ứng này của Cảnh Dung thì liền hiểu: "Cảnh Dung, muội đã biết chuyện tấu chương rồi?".
"Nếu như chưa bao giờ xem ta là muội muội thì Tứ hoàng huynh không cần ở chỗ này khổ tâm diễn kịch, ngươi không mệt thì ta cũng mệt".
Cố Hi Hoằng thấy Cảnh Dung như có vẻ muốn tuyệt giao, hắn không hi vọng cục diện biến thành như vậy cũng chỉ đành nói: "Cảnh Dung hiểu lầm ta rồi, quan tâm mấy năm qua có thể nào là giả bộ? Ta có lòng với muội hay không, lẽ nào muội không biết?".
"Vậy tấu chương kia là chuyện gì?". Nghe lời này của Cố Hi Hoằng, thân mình Cảnh Dung hơi run lên, tất cả chuyện của mấy năm qua như cơn sóng lướt qua trong đầu nàng. Những thân thiết kia không giống như giả vờ, nhưng mà chuyện tấu chương lần này cũng chính xác trăm phần trăm. Ngữ khí của nàng hơi mềm xuống, nàng muốn nghe hắn giải thích, nàng không hi vọng thân tình những năm gần đây đều là hư tình giả ý. vì vậy, Tứ hoàng huynh, cầu xin huynh, nhất định không cần để nàng càng thêm tuyệt vọng với thế gian này, nhất định không được.
Nhiều năm ở chung Cố Hi Hoằng đã sớm hiểu rõ Cảnh Dung, nghe được chuyển biến trong giọng điệu của Cảnh Dung lúc này, hắn liền biết chuyện còn chưa đến mức xấu nhất, vẫn có thể xoay chuyển. Hắn nắm lấy thời cơ , tất nhiên là tận dụng mọi cơ hội, nói: "Cảnh Dung, mấy năm gần đây tuy rằng thỉnh thoảng ta hay chạy đến chỗ muội, thế nhưng vẫn luôn gạt mọi người, không ai biết ta và muội có giao hảo rất tốt. Lần này Phụ hoàng đem quyền lựa chọn Hoàng trữ giao vào tay muội, mọi người đều giật mình, không ai có quan hệ thân thiết với muội, rồi lại nhân việc thua trận lần này với Hung Nô, vì thế mọi người mới nghĩ ra một cách để loại trừ một nhân tố không thể xác định trong việc lựa chọn Hoàng trữ. Ta đã nói đến mức này, Cảnh Dung muội còn không hiểu sao?"
"Tứ hoàng huynh là muốn nói huynh cùng bọn họ dâng tấu chương chỉ là muốn che giấu quan hệ của chúng ta sao? Nhưng mà....", Cảnh Dung lắc đầu một cái, nàng vẫn không có cách nào tiếp nhận.
"Tứ hoàng huynh biết muội