Chương 56: Bày tỏ tâm ý
"Không buồn cười chút nào, Tử Phong, ta thật sự đã giết Ngô thái y....". Chuyện vẫn luôn sợ hãi cứ như vậy nói ra, không nặng nề như vẫn tưởng tượng, ngược lại có chút cảm giác như trút được gánh nặng, Cảnh Dung dứt lời cũng thở một hơi nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo nụ cười thoải mái: "Tử Phong, đa tạ ngươi, nếu như không phải ngươi chủ động nhắc đến, ta còn không biết nên nói chuyện này với ngươi như thế nào. Ta có thể lừa gạt người trong thiên hạ rằng Ngô thái y không phải do ta giết, nhưng không muốn lừa dối ngươi, bây giờ nói ra rồi cũng khiến lòng ta thoải mái hơn.....".
"Cảnh Dung, đừng nói nữa". Lạc Tử Phong ngăn cản không cho Cảnh Dung nói tiếp, nàng đưa tay kéo hai tay Cảnh Dung đến gần mình, "Tay nàng rất lạnh, Cảnh Dung, nàng đang sợ hãi sao? Ngô thái y là sư huynh của ta, nàng giết chết hắn, nàng sợ ta sẽ trách nàng, phải không?".
"Không, ta không có sợ hãi", Cảnh Dung lắc đầu một cái, ánh mắt không dám nhìn thẳng đôi mắt đang nhìn mình của Lạc Tử Phong, trong lòng không ngừng cầu xin. Tử Phong, xin ngươi, đừng ép buộc ta nữa, nói sớm một chút là được rồi, sau đó ta sẽ rời đi thật xa, thậm chí ngươi muốn vì sư huynh báo thù cũng có thể, thế nhưng đừng như vậy, chính miệng vạch trần nội tâm của ta, sau đó vứt bỏ ta, nếu là như vậy, ta sẽ tan vỡ mất...
"Nàng đang nói dối!". Trong mắt Lạc Tử Phong lộ ra kiên định, "Cảnh Dung, nhìn ta, nói cho ta biết rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì, tại sao không gạt ta, tại sao lại để ta biết, rõ ràng nàng có thể lừa gạt ta cả đời không phải sao? Nếu sợ hãi, thì tại sao còn muốn nói ra, có phải nàng đang sợ....", Lạc Tử Phong cắn cắn môi, đem những lời phía sau nói tiếp: "Ta bởi vì vậy mà rời xa nàng, căm hận nàng? Thậm chí, hủy hôn....".
Hai chữ "hủy hôn" này như thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào nơi mềm mại nhất trong lòng Cảnh Dung, nàng dùng sức thoát khỏi bàn tay ấm áp của Lạc Tử Phong, hai tay cùng trái tim như rơi vào vực sâu lạnh lẽo, mỉm cười trên mặt không có cách nào duy trì nữa, biểu tình có chút thẫn thờ, có chút phẫn nộ nhìn Lạc Tử Phong. "Lạc Tử Phong, ngươi thật sự rất tàn nhẫn, nhất định phải đem trái tim đẫm máu của ta bày ra trước mặt ngươi sao, để ngươi mạnh mẽ đạp lên một phen ngươi mới hài lòng sao? Nếu như ngươi thật sự nghĩ như vậy thì ra liền nói rõ ràng cho ngươi biết, ta không muốn lừa dối ngươi, không có bất kì lí do gì cả, chỉ đơn giản là không muốn lừa dối ngươi. Cho dù cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ giết Ngô thái y, ta vẫn cứ ở trước mặt ngươi thừa nhận tất cả, ngươi cho rằng ta không còn thuốc chữa cũng được, cho rằng ta ngu xuẩn cùng cực cũng được, Cảnh Dung ta chính là một người như vậy, ta....".
"Cảnh Dung, xin lỗi....".
Cảnh Dung nghe vậy lập tức đánh gãy lời của Lạc Tử Phong: "Ngươi không làm gì sai, ngươi không hề có lỗi với bất luận kẻ nào, tất cả những thứ này đều do ta tự mình lựa chọn. Mặc dù ngươi vì vậy mà căm ghét ta, thậm chí hủy hôn, ta cũng không thể nói được gì, vì vậy, đừng xin lỗi được không? Như vậy chỉ khiến ta càng thấy rõ hai tay đầy máu tanh của mình, càng hiểu mình đê hèn thế nào....".
"Cảnh Dung....". Chẳng biết từ lúc nào, Lạc Tử Phong bò dậy khỏi giường, mang theo khí tức ấm áp trong chăn, gắt gao bọc lại mình và Cảnh Dung. Cảm giác được người trong ngực đang nhẹ nhàng run rẩy, nàng thở nhẹ một hơi: "Cảnh Dung, xin lỗi, nàng không đành lòng gạt ta, mà ta từ lúc mới bắt đầu đã lừa dối nàng. Cảnh Dung, đa tạ nàng, không chỉ không trách ta là tên lừa gạt, mà còn vì ta mà hai tay đầy máu tươi. Nàng nói lỗi không phải do ta, nhưng trên thực tế hoàn toàn là do ta mà ra, nếu không phải lúc đầu ta coi trời bằng vung nữ cải nam trang thành Tương Vương Thế tử, sau đó không để ý lễ giáo mà trở thành Phò mã của nàng, sau đó đủ thứ chuyện xảy ra, thì nàng sẽ không bị thương ở lần xuân săn, Tuyết Ly công chúa cũng không bị tập kích, Ngô thái y vẫn sống khỏe mạnh, hết thảy đều sẽ như trước kia. Vì để không xảy ra chuyện bất hạnh nào nữa, ta quyết định, không làm Thế tử giả này nữa, cũng không làm Phò mã của Cảnh Dung nàng, sự tồn tại của ta là dư thừa, có lẽ từ ban đầu ta không nên tồn tại, như vậy, mọi người đều sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ".
Cảnh Dung bị Lạc Tử Phong ôm vào trong lòng càng nghe càng cảm thấy không đúng, nghe đến cuối cùng, nàng rốt cuộc lĩnh hội được ý nghĩ của Lạc Tử Phong. Một ngọn lửa vô danh bốc lên từ trong lồng ngực, nàng dùng sức thoát khỏi cái ôm của Lạc Tử Phong, một bên lắc đầu, một bên dùng ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm người này. "Lạc Tử Phong, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đem thân phận nữ tử của mình chiêu cáo thiên hạ sao? Như vậy Tương Vương và ta làm nhiều chuyện như vậy có ích gì? Ngươi không phải muốn mọi người hạnh phúc hơn, ngươi chỉ muốn giải thoát chính mình mà thôi, từ đầu đến cuối ngươi chỉ vì chính lợi ích của mình. Ngươi có nghĩ nếu thân phận của ngươi bị vạch trần, Tương Vương phải gánh chịu thứ gì, mà ta phải gánh chịu thứ gì? Bây giờ Tuyết Ly công chúa còn ở kinh thành, nếu nàng ta biết Phò mã của ta là một nữ tử, ngươi cho rằng vận mệnh của ta sẽ như thế nào? Để Tương Vương kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, để ta xa gả Hung Nô, đây chính là hạnh phúc hơn so với hiện tại mà ngươi nói sao?".
"Ta không phải có ý này....", Lạc Tử Phong có chút nôn nóng muốn bắt lấy Cảnh Dung đang gần ngay trước mắt, không để ý động tác quá mức kịch liệt của mình, băng gạc trước ngực đã loang lổ máu. Giờ phút này nàng chỉ muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đem người đang hiểu lầm mình kéo về lần nữa.
"Cảnh Dung, ta không nghĩ nhiều như vậy.... Xin lỗi, xin lỗi....".
Lại nghe Lạc Tử Phong nói xin lỗi, rốt cuộc Cảnh Dung cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy người kia một mặt luống cuống, băng gạc bên dưới dần