Chương 60: Tình nồng ý đậm
"Cảnh Dung...", Lạc Tử Phong có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng ôm giai nhân vào lòng: "Nàng luôn như vậy khiến ta không biết nói gì, đột nhiên ta không muốn nghe suy nghĩ của nàng nữa. Trước khi gặp ta sao? Ta chỉ biết trước khi gặp được nàng, ta cho rằng mình sẽ không bao giờ quan tâm một người nào đó như vậy nữa, nhưng bản năng lại bị nàng hấp dẫn. Ta cho rằng sẽ không có người nào thủ hộ bên cạnh ta nữa, thế rồi nhịn không được mà sinh ra ý nghĩ muốn thủ hộ nàng. Vi phạm thế tục cũng được, bị mọi người phỉ nhổ cũng được, thế tục không dung chúng ta liền trốn đi, mọi người phỉ nhổ chúng ta liền mặc kệ bọn họ, cho dù cuối cùng phải trốn đến chân trời góc biển, ta cũng không muốn buông tay. Ý nghĩ kiên quyết mà điên cuồng như thế, chính ta cũng cảm thấy giật mình, thế nhưng lại cảm thấy đó là đương nhiên, Cảnh Dung, nàng cũng nghĩ như vậy phải không?".
"Cảnh Dung?". Không nhận được câu trả lời của đối phương, Lạc Tử Phong không xác định gọi một tiếng, kết quả vẫn không có bất kì phản ứng nào, nàng không khỏi hoảng hốt, mau chóng nới lỏng ôm ấp, cúi đầu kiểm tra xem rốt cuộc Cảnh Dung làm sao vậy.
"A....". Vừa mới nới lỏng cái ôm, một luồng hương thơm liền xâm chiếm toàn bộ mũi miệng Lạc Tử Phong, đôi môi mềm mại ở vị trí giống hệt của mình nhẹ nhàng ma sát. Cảnh Dung cũng thật giảo hoạt a, lại lợi dụng sự quan tâm của mình rồi. Có điểu, cảm giác như vậy cũng khá tốt, ngược lại khiến nàng khó tự kiềm lòng mà sa vào trong đó.
Cảnh Dung hôn nhẹ nhàng, mềm mại, lộ ra vô hạn nhu tình cẩn thận từng li từng tí, thế rồi lại không vừa lòng với hôn môi đơn giản như vậy, nàng lặng lẽ đưa lưỡi ra, quét lên vành môi Lạc Tử Phong, cảm thụ cảm giác chấn động kì diệu. Thì ra nụ hôn chân tình là thứ tốt đẹp đến như vậy sao?
Hôn đến một nửa, Cảnh Dung đột nhiên dừng lại, nhưng đôi môi vẫn chưa rời khỏi hai cánh hoa mềm mại kia, chỉ là hai mắt vốn đang nhắm chặt bây giờ đã mở ra, trong con ngươi màu đỏ lóe lên chờ mong. Chờ mong người dưới thân có thể cảm nhận được ánh mắt của mình. Đúng như dự đoán, không lâu lắm Lạc Tử Phong liền mở hai mắt, trong mắt tràn đầy thắc mắc, mơ hồ còn lộ ra vài phần trách cứ, như muốn nói đang tốt đẹp như vậy sao lại dừng lại.
Mong đợi trong mắt Cảnh Dung càng sâu thêm vài phần, lúc Lạc Tử Phong hiểu được tin tức lộ ra trong đôi mắt đỏ sậm kia thì không khỏi đỏ mặt lên, sau đó chính là ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng hé môi, mở ra hàm răng, chờ đợi giai nhân tiến vào.
Hầu như đúng vào lúc Lạc Tử Phong hé mở đôi môi, phối hợp với động tác hé mở khớp hàm của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung liền dùng cái lưỡi tinh xảo của mình nhẹ nhàng khiêu mở, vừa mở ra thì hai ngươi tương phùng càng thêm dễ dàng, cuối cùng là quấn quýt lẫn nhau, tuy hai mà một....
Nụ hôn dài lâu kết thúc, đôi môi hai người như nhớ nhung không muốn tách ra, ở giữa còn kéo theo sợi chỉ bạc thật dài, khiến hai người nhìn thấy không khỏi đỏ ửng hai gò má.
"Thật muốn cứ như thế ăn luôn nàng~". Lạc Tử Phong nghiêng người dậy, in lên môi Cảnh Dung một nụ hôn phớt, lời nói ra có chút ham muốn chưa tan hết.
Cảnh Dung nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nằm lại trên giường, khôi phục tư thế nằm bên cạnh Lạc Tử Phong, khóe miệng khẽ giương lên, dùng giọng điệu như nghe được chuyện cười nói: "Hóa ra Tử Phong là người tàn bạo như vậy a? Lại còn muốn ăn người ta....".
"Không sai nha, kì thực ta không phải người mà là yêu quái đến từ thâm sơn, chuyên ăn thịt những tiểu cô nương xinh đẹp, thế nào, sợ chưa?".
"Tử Phong, ngươi thật là trẻ con~".
"........"
Vết thương của Lạc Tử Phong ở trong những ngày ấm áp vui vẻ như vậy mà dần chuyển biến tốt lên, mà sự tích Cảnh Dung công chúa suốt một tháng cực nhọc không kịp nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc cũng giống như một cơn gió thổi khắp kinh thành, trong lúc nhất thời người người nghị luận sôi nổi. Đối với chuyện này Cảnh Thái đế đã biết từ lâu nhưng vẫn mắt điếc tai ngơ, chỉ là tựa hồ có một vài lão thần bắt đầu kí tên dâng tấu, nói hành động này của Công chúa làm hỏng danh dự nữ nhi, hình tượng Hoàng gia, hi vọng Hoàng thượng có thể đưa ra xử phạt đúng đắn. Thực sự khiến người ta đau đầu. Cảnh Thái đế trong lòng khó chịu chỉ có thể ngày ngày triệu kiến Tương Vương, cùng muốn chia sẻ cái đắng trong lòng, một thân một mình khổ sở chống đỡ, vì Cảnh Dung mà miễn cưỡng dẹp chuyện này xuống. Chỉ có khổ cho Tương Vương, tuổi cao rồi, còn phải mỗi ngày nghe Cảnh Thái đế lải nhải như niệm kinh, nói Hoàng đế như hắn có bao nhiêu uất ức. Mà Tương Vương cũng muốn nói người làm Tương Vương như hắn cũng có bao nhiêu uất ức a, rõ ràng không phải là hoàng thượng mà còn muốn hao tâm tổn sức hơn hoàng thượng, dù sao hắn không chỉ có nhiệm vụ chia sẻ nổi khổ với Hoàng thượng mà còn có chuyện để bản thân Tương Vương phải bận tâm a.
"Cảnh Dung, nàng vẫn nên hồi cung đi thôi, gần đây kinh thành đều lan truyền thành như vậy....". Lạc Tử Phong chọt chọt ngón tay, một mặt không thích nói, có trời mới biết nàng căm hận đám thần tử rảnh rỗi kiếm chuyện này bao nhiêu, Cảnh Dung người ta ở Tương Vương phủ nhà nàng, cũng không có lúc ẩn lúc hiện trước mắt bọn họ, khiến ai chướng mắt sao? Làm sao lại có thể tẻ nhạt như vậy, chẳng lẽ không có chuyện gì làm à? Đã như vậy thì chờ nàng trở lại nhậm chức ở Lễ bộ, đến lúc đó phải kiếm chuyện cho đám đại thần bị lừa đá vào đầu này bận rộn một phen mới được.
Cảnh Dung nghe vậy nhưng chỉ lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, trả lời cũng nhẹ như mây gió: "Ừ, Thanh Nhi đã thu dọn xong, ngày mai ta liền đi".
"Ồ~". Rõ ràng là kiến nghị mình đưa ra, nhưng mà khi nghe Cảnh Dung nói đã