Chương 90: Tế ti đại nhân
Giúp Lạc Tử Phong đo xong kích thước cánh tay và bờ vai thì Tạ Ky cũng nhấc chân rời đi.
"Sư phụ, vị Tế ti đại nhân kia tột cùng là thần thánh phương nào? Con thấy nàng không giống như những người ở đây?". Thấy xung quanh không còn ai nữa, Lạc Tử Phong mới thấp giọng hỏi bên tai Cố Trạch Ngọc.
Cố Trạch Ngọc nghe Lạc Tử Phong hỏi như vậy thì trên mặt một trận lúng túng, muốn trả lời nhưng rồi giống như kiêng kị thứ gì đó, cuối cùng hắn chỉ có thể nói: "Tử Phong, kì thực chỉ cần lên đảo rồi thì mọi ngôn hành cử chỉ của chúng ta đều không thoát khỏi lỗ tai Tế ti đại nhân, vì vậy, con xem....".
Cố Trạch Ngọc còn chưa nói xong thì bên tai liền nghe thấy giọng nói của Tế ti đại nhân, "Nếu Lạc cô nương đã hỏi thì ngươi liền giải đáp nghi vấn của nàng đi, chuyện trên hòn đảo nhỏ này, chuyện của ta, ngươi biết bao nhiêu đều có thể nói".
Sau khi được Tế ti đại nhân cho phép thì vẻ mặt Cố Trạch Ngọc mới hòa hoãn lại, ho khan che giấu, rồi mới nhẹ giọng kể: "Chuyện của Tế ti là rất lâu về trước.... Hòn đảo này được tổ tiên phát hiện khoảng hơn hai trăm năm trước, lúc đó tổ tiên muốn xuất binh chinh chiến Đông Di, nhưng bởi vì đúng dịp tết xuân, tư gia của chúng tướng sĩ đều sốt ruột, căn bản không có ham chiến, hơn nữa la bàn còn vô cớ không hoạt động cho nên không bao lâu thì quân đội liền lạc đường trên biển. Sau mười ngày lạc đường thì một nhánh quân đã bị luồng hải lưu đẩy đến hòn đảo này, bởi vì la bàn không có chút phản ứng nào cho nên tổ tiên liền hạ lệnh đóng quân trên đảo nhỏ. Đóng quân chưa được bao lâu thì đến tết Nguyên tiêu, tổ tiên đại khái cũng thương nhớ thê nhi ở kinh thành, cho nên lúc chạng vạng mới đi bộ cô đơn dạo trên đảo nhỏ, ai ngờ lần tản bộ này lại đưa tổ tiên đến một nơi kì quái. Tuy nói không phải là lần đầu tao ngộ nhưng nếu các ngươi đã từng xem qua cuốn sách tổ tiên viết thì sẽ biết, nhiều năm trước đó tổ tiên ở kinh thành vào ngày rằm tháng bảy từng gặp Mai Cốt Địa, rồi đến tháng giêng năm ấy lại nhìn thấy Mai Cốt Địa ở trên hòn đảo này, so với Mai Cốt Địa ở kinh thành thì không giống nhau. Nơi đây mới chính là Mai Cốt Địa chân chính, chứ không phải là ảo giác như ở kinh thành, Mai Cốt Địa này đã vượt quá tưởng tượng của tổ tiên. Lần đó tổ tiên bị nhốt lại trong đó nửa tháng, tướng sĩ bên ngoài cũng khổ sở tìm kiếm nửa tháng, sau khi trải qua gian khổ thì cuối cùng tổ tiên cũng thoát khỏi Mai Cốt Địa. Mà lúc này mọi người kinh ngạc phát hiện la bàn đã hoạt động bình thường trở lại. Tổ tiên không chờ lâu liền mang cả đội quân về kinh thành, kế hoạch viễn chinh Đông Di bị hoãn vô thời hạn. Nhưng mà tổ tiên lại bí mật đem một nữa dòng dõi của mình đưa đến đảo nhỏ này, đi theo còn có một vị quốc sư từ lúc vương triều Thanh Lam mới thành lập. Quốc sư đó không ai khác chính là ông cố của Tế ti đại nhân bây giờ".
"Mai Cốt Địa?". Sau khi Lạc Tử Phong kinh ngạc nghe xong thì không quên nói lại chuyện này với Cảnh Dung, Cảnh Dung nghe thế cũng kinh hãi, có chút khó tin hỏi: "Thúc phụ nói nơi này cũng có Mai Cốt Địa, hơn nữa đây mới là Mai Cốt Địa thật sự, còn Mai Cốt Địa ở kinh thành chỉ là ảo giác? Nhưng mà, chuyện này không thể nào a".
Cố Trạch Ngọc còn chưa biết Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung từng lọt vào Mai Cốt Địa cho nên hứng thú hỏi: "Ồ, sao lại không thể? Tử Phong, con nói ta nghe một chút".
Tuy rằng đã ước định với Cảnh Dung sẽ không nói chuyện từng đi vào Mai Cốt Địa cho người nào biết, thế nhưng nếu Cố Trạch Ngọc biết được sự tồn tại của Mai Cốt Địa thì nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều làm gì, trực tiếp nói: "Bởi vì tháng bảy năm nay đồ nhi và Cảnh Dung xác thực tiến vào Mai Cốt Địa, nơi đó nguy hiểm tầng tầng, chúng con suýt chút nữa là không thể thoát ra, nếu nói đó là ảo giác thì như vậy là có ý gì?".
"Nguy hiểm tầng tầng, suýt chút nữa không thể thoát ra?". Cố Trạch Ngọc càng hứng thú tiếp tục hỏi: "Tử Phong mau kể cho sư phụ nghe một chút, con cùng cảnh cung ở trong đó đã gặp phải chuyện gì?".
".........". Lạc Tử Phong nhìn vẻ mặt bát quái của Cố Trạch Ngọc một hỏi, lại nói: "Sư phụ, nhìn dáng vẻ của người, có phải căn bản chưa từng thấy Mai Cốt Địa có hình dáng ra sao, vì vậy mới đi hỏi con, có đúng không?".
"Sao lại thế được....". Cố Trạch Ngọc thấy vẻ mặt không tin của Lạc Tử Phong, không thể làm gì khác là buông tay than thở, "Được rồi được rồi, tổ huấn nói ngoại trừ Tế ti và người đeo ngọc bội Phượng Hoàng thì không ai có thể tiến vào đó, ta cũng hết cách rồi, con nói cho sư phụ nghe một chút đi mà".
Lạc Tử Phong nghe vậy liền bày ra bộ dáng "ta đã biết", trắng mắt liếc Cố Trạch Ngọc một cái, nói: "Con cùng Cảnh Dung đứng ở ngoài lâu như vậy cũng mệt mỏi, thật muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi a". Nói rồi, bày ra dáng vẻ nhìn xung quanh, giống như là thật muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
"Xem ta này, quên mất các con đang mang trọng thương, không thể ở bên ngoài quá lâu, haha, vậy thì chúng ta đi, đến phủ trạch của ta nghỉ ngơi cho tốt". Nói rồi Cố Trạch Ngọc liền phẫn nộ đi trước, dẫn theo Lạc Tử Phong và Cảnh Dung đi về phía phủ trạch của mình.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?". Cảnh Dung bị Lạc Tử Phong nắm tay đi không khỏi tò mò hỏi.
"Sư phụ nói muốn mang chúng ta đến phủ đệ của hắn nghỉ ngơi một lát, lại nói, Cảnh Dung, đảo