Chương 95: Nguyên vẹn như ban đầu
Bên này Tạ Ky vừa thấy Lạc Tử Phong vạch áo lộ vai trái thì vội vàng từ trong túi đồ lấy ra cánh tay trái đã chuẩn bị tốt, sau đó lại lấy ra vài cái đinh ốc, dây thép kì kì quái quái, nói: "Lát nữa ta phải khoét vài cái lỗ ở chỗ cánh tay bị đứt của ngươi, yên tâm, ta có mang theo ma phí tán, không cần lo lắng sẽ bị đau".
"Còn muốn khoét lỗ?". Lạc Tử Phong nhìn cánh tay được chế tạo ra kia, quả nhiên trên đó có rất nhiều thứ kì lạ không biết là gì, cảm thấy rất hiếu kì.
"Cái kia, nếu như như vậy phiền phức thì chúng ta đi vào phòng rồi làm được không?. Lạc Tử Phong đề nghị như vậy, tuy rằng khí hậu trên đảo không tệ, thế nhưng lúc tờ mờ sáng mà đứng ở cửa lộ ra da thịt thì cũng có chút cảm giác lạnh lẽo.
"Hả? Ngươi nói cái gì? Không phiền phức chút nào a, ta đã làm xong rồi, ngươi xem!".
Bị Tạ Ky nói lời này làm cho tỉnh táo, lúc này Lạc Tử Phong mới phát hiện lúc mình đang nói chuyện thì hắn đã lắp cánh tay trái vào rồi, làm sao lại nhanh như vậy a....
"Đợi đến khi ma phí tán hết công hiệu thì ngươi có thể thử cử động cánh tay trái một chút, đảm bảo cánh tay này người dùng sẽ thuận lợi hơn tay phải nhiều. Được rồi, đã mấy ngày không tắm rửa ăn cơm, hôm nay phải hảo hảo đối đãi bản thân mới được, nếu không bị mấy tiểu cô nương trên đảo ghét bỏ thì biết làm sao bây giờ?". Tạ Ky nói một mình, chỉ chốc lát liền biến mất khỏi sân viện của Lạc Tử Phong. Lạc Tử Phong còn chưa phản ứng lại thì người đã không còn tăm hơi, lúc này mới nhớ mình còn chưa nói lời cảm ơn với đối phương.... Có điều, sau này cũng sẽ gặp lại mà không phải sao? Đến lúc đó trịnh trọng cảm tạ đối phương là được rồi.
Lạc Tử Phong không chịu nổi gió lạnh, chỉnh chu y phục liền đóng cửa lại, nhanh chóng bò lên giường tiếp tục đi ngủ. Lúc này nàng còn chưa phát hiện thân thể Cảnh Dung ở trong lúc vô tình đã phát sinh chuyển biến...
"Hả? Ta đang ở nơi nào?". Cảnh Dung nỉ non một tiếng, ôm đầu đứng dậy khỏi mặt đất, nơi này là.... Bốn phía trắng xóa một mảnh, không có thứ gì, không biết bên ngoài lớp tường màu trắng này còn có gì khác không? Chờ đã, không phải mắt của nàng không nhìn thấy sao? Vì sao có thể nhìn thấy màu trắng xung quanh chứ? Còn có Tử Phong đâu? Tử Phong ở nơi nào? Hai người bọn họ không phải đang đang khỏe mạnh ngủ trên giường sao? Như vậy sao nàng là ở chỗ kì quái này? Là ai đưa nàng đến đây? Một đống nghi vấn hiện lên trong đầu Cảnh Dung, nàng quyết định đi chung quanh một chút, đứng ở đây ngoài mình thì không có bất kì ai, nhưng biết đâu đi chỗ khác có thể có người thì sao.
"Cảnh Dung, hoan nghênh ngươi đến với tiềm thức linh hồn của mình...". Đi đến đi lui, trong một mảnh trắng xóa này đột nhiên truyền đến tiếng người, giọng nói này... Cho dù đã lâu chưa nghe thấy giọng nói này, thế nhưng tuyệt đối sẽ không sai, giọng nói này - chính là của nàng!
"Là ai ở đây giả thần giả quỷ, lại còn dám giả mạo giọng nói của ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, nơi này là nơi nào, Lạc Tử Phong đâu, nàng ở chỗ nào?".
"Không phải ta đã nói rồi sao, Cảnh Dung, hoan nghênh ngươi đi đến tiềm thức linh hồn của mình, nơi này chính là tiềm thức linh hồn của ngươi, còn Lạc Tử Phong, nàng đang ở bên cạnh ngươi, không tin thì ngươi nhìn đi!".
Người ki vừa dứt lời thì gương mặt Lạc Tử Phong liền hiện lên trước mặt Cảnh Dung, rốt cuộc thì nàng có thể nhìn lại lần nữa thấy Tử Phong rồi sao? Nhưng mà đối phương làm sao vậy? Sao lại là vẻ mặt đó, sao lại rơi nhiều nước mắt như vậy, không phải nàng vẫn còn khỏe mạnh đây sao?
Cảnh Dung vừa định lên tiếng hỏi thì hình ảnh đã biến mất không còn tăm hơn, ở vị trí nàng vừa nhìn cũng chỉ còn một màu trắng xóa.
"Rốt cuộc ngươi là người nào, mau mang ta trở về, Tử Phong nàng khóc thương tâm như vậy, ta không thể không rõ ràng bị ngươi giam lỏng ở nơi quỷ quái này, có biết không?!". Cảnh Dung khàn giọng quát, nàng không thể ở đây, lúc Tử Phong bi thương thì sao nàng có thể không ở bên cạnh Tử Phong để an ủi nàng ấy chứ?
"Ngươi cho rằng bởi vì ai mà nàng khóc? Cảnh Dung, còn không phải bởi vì ngươi sao, à, đúng rồi, ngươi đã mất đi xúc giác, ngươi không có cách nào nhận biết chuyện bên ngoài, cho nên liền để cho ta nói cho ngươi biết tất cả chuyện đã phát sinh đi". Giọng nói giống Cảnh Dung như đúc lại vang lên bên tai Cảnh Dung, "Trí nhớ của ngươi đã dừng lại vào đêm mồng chín tháng giêng, lúc ngươi cùng Lạc Tử Phong còn đang ngủ say. Vậy thì ta liền bắt đầu nói từ bình minh ngày mồng mười tháng giêng cho ngươi nghe đi. Đầu tiên là giờ Dần ngày đó, Tạ Ky đến tìm Lạc Tử Phong, cũng làm lại cho nàng ấy cánh tay trái mới, sau mấy canh giờ thì ma phí tan mất công hiệu, Lạc Tử Phong liền bắt đầu sử dụng tay trái. Ừm, tay trái này so với tay phải nàng quen dùng thì linh hoạt hơn nhiều. Có điều, nàng một chút cũng không cao hứng, ngươi biết không? Bởi vì từ đêm mồng chín tháng giêng ngươi đã ngủ mãi không tỉnh lại, cũng không có cách nào nhận biết thế giới bên ngoài, cho dù như thế thì ngươi vẫn không ngừng nói chuyện. Còn nói những gì thì ngươi cũng biết đó, chính là những lời ngươi vừa nói với ta. Xảy ra tình huống như vậy thì Lạc Tử Phong yêu ngươi tha thiết tan vỡ như thế nào thì không cần ta nói ngươi cũng tưởng tượng được đi. Đúng rồi, dáng vẻ nàng khóc sướt mướt lúc nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi không phải sao, so với trước đây cũng không kém hơn bao nhiêu đi. Đương nhiên, Lạc Tử Phong cũng không phải loại người ngồi chờ nhìn ngươi chết, nàng đi mời Tế ti đại nhân đến, năn nỉ nàng ta làm giống chuyện trước đây, muốn đem một chút ý nghĩ truyền đến cho ngươi, thế nhưng cho dù lần này Tế ti có ra sức thì cũng không được. Đã đến nơi này thì không cần giải thích nữa, ngươi sẽ không nghe được bất kì âm thanh nào, đừng nói đến tiếng nói của Tế ti. Mà nói nàng ta thực sự rất lợi hại, dùng cách tạm thời chuyển ngũ quan của mình lên người ngươi, có điều năng lực nàng ta có hạn, chỉ có thể chuyển thính giác cho ngươi mà thôi, ngươi cũng chỉ có thể nhận biết thanh âm của nàng ta mà thôi. Thế nhưng bây giờ ngay cả xúc giác quan trọng nhất ngươi cũng đã mất đi, lúc này ngay cả nàng ta cũng không có cách nào câu thông với ngươi, ngươi đã mất đi cách thức liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài, bây giờ có làm gì cũng vô dụng, các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi nói một vài chuyện mà các nàng không hiểu, sau đó yên lặng rơi lệ mà thôi....
"Rốt cuộc ngươi là người nào...". Cảnh Dung gần như là gằn từng chữ một, vì sao nàng ta lại biết nhiều như vậy? Còn nói gì mà nơi này là tiềm thức linh hồn của nàng, đừng có đùa cợt như vậy được không? Thế gian này nào có nơi như vậy, tất cả đều là mọi người bịa đặt hư huyễn, nếu đã là hư huyễn thì sao có thể tồn tại?
"Đến giờ ngươi vẫn chưa phát hiện sao? Hay là nói ngươi không muốn thừa nhận? Ta chính là ngươi a, ta là Cảnh Dung công chúa!". Nói rồi, giọng nói kia còn bật cười thâm hiểm.
Cảnh Dung phẫn nộ hét: "Đừng có dùng giọng nói của ta cười điệu cười ác tâm như vậy!".
"Cảnh Dung, ngươi nên chú ý từng tiếng nói cử động của mình bây giờ không phải sao? Ngươi nói tiếng nói của mình kì quái thì những người ngoài kia đang bảo vệ ngươi sẽ có cảm giác như thế nào? Vì vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng, chờ đợi tuyên án đi!"/
"Tuyên án? Đó là gì? Tại sao ta phải ngoan ngoãn ngậm miệng, ta...". Cảnh Dung còn muốn nói tiếp thế nhưng phát hiện cho dù mình có nhấp môi thế nào thì cũng không phát ra tiếng gì, đây là thế nào?
"Ngươi thực sự quá ồn ào, trước khi tuyên án mời im lặng một chút có được không? Ngươi cái tội nhân này!".
Tội nhân? Người kia nói nàng là tội nhân? Đúng vậy, không sai, nàng xác thực là tội nhân, sát hại Ngô thủ viện vô tội, còn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy giết chết Thạch Vân Phi và Trầm Ngạo Phong, cho nên thứ nàng nên chờ tuyên án chính là, đúng thế.... Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh Dung giống như một đứng trẻ, thân thể cuộn lại, mí mắt nặng trĩu, thật muốn ngủ....
"Là ai?". Cảnh Dung không biết mình ngủ bao lâu, sau đó bị cảm giác khác thường đánh thức, là khí tức thuộc về Lạc Tử Phong mãnh liệt bao phủ đến nàng. Cái trán, sống mũi, lỗ tai, môi, cổ, thậm chí là ngực, bụng dưới cùng nơi khiến người ta xấu hổ mở miệng kia đều mơ hồ truyền đến hơi thở của Lạc Tử Phong. Chuyện gì thế này? Đúng rồi, người kia vừa nói xúc giác của mình đã biến mất rồi, thế nhưng thính giác vẫn còn, vì vậy Tử Phong đây là đang làm gì?
"Ưm.... A....". Cảnh Dung không khỏi thân ngâm thành tiếng, chuyện gì thế này, thân thể dần có cảm giác, không trống rỗng như lúc nãy, thế nhưng lại cảm nhận được một loại trống vắng khác thường. Không biết là cái gì lướt khắp thân thể, mà cảm giác kia dĩ nhiên khiến nàng khô nóng lên, theo bản năng muốn phản kháng, thế nhưng vô lực chối từ. Bởi vì mặc kệ mỗi một chỗ nào của thân thể có phản ứng thì đều mang theo khí tức của Lạc Tử Phong, thật vất vả mới cảm nhận được người kia, nàng sao có thể nhẫn tâm từ chối được? Đi theo kích thích càng lúc càng lớn thì cảm quan của nàng cũng càng nhạy cảm, lần này nàng cảm nhận được thứ nóng hừng hực còn mang theo cảm giác ươn ướt kia, đó không phải là môi của Tử Phong sao? Làm cho người ta không rõ chính là, mỗi một chỗ nó đi qua đều có hai giọt nước lạnh lẽo rơi lên da thịt, đó là gì? Nàng ấy đang làm gì? Tại sao xúc giác đã mất đi của mình đang dần trở về, thân thể tựa hồ bị thứ gì đó đè nặng không thể nhúc nhích, duỗi tay chạm đến thì là xúc cảm da thịt mịn màng co giãn. Quả nhiên là Tử Phong, liên tưởng đến một loạt phản ứng phát sinh trên cơ thể mình, cuối cùng thì nàng cũng hiểu người này đang làm gì trên cơ thể mình, nhưng tại sao lại đột nhiên như thế?
"Tử Phong, ngươi....". Lời còn chưa dứt thì miệng đã bị Lạc Tử Phong chặn lại, mùi vị mặn mặn chua sót đó quả thật là nước mắt, những thứ vừa tí tách rơi trên người nàng cũng chính là nước mắt của Tử Phong, nói như vậy nghĩa là Tử Phong còn khóc?
Tử Phong, đừng khóc được không, xúc giác của ta đã trở lại, ta đã có thể bắt đầu phản ứng, vì vậy không cần khóc nữa được không.... Cảnh Dung phối hợp theo Lạc Tử Phong, tay leo lên cổ người kia, quả nhiên ngoại trừ cánh tay phải quen thuộc thì cảm giác hơi xa lạ của cánh tay trái cũng đã dừng lại trên eo nàng. Chỉ chốc lát sau, dường như tay trái của Lạc Tử Phong bất mãn không chịu ở yên trên eo nàng mà bắt đầu đi xuống phía dưới, hướng về nơi sâu thẳm kia mà thăm dò đi vào....
"Ưm....". Miệng đã bị Lạc Tử Phong che lại, vì vậy cho dù có đau thì Cảnh Dung cũng chỉ có thể rầu rĩ hừ một tiếng, cảm giác khó chịu vì dị vật tiến vào thân