*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chờ Hạ Vãn Thu rời đi, Hạ mẫu mới gọi Ngân Kiều tới, cẩn thận hỏi nữ nhi mình đã làm gì, nói gì những ngày này, gật gật đầu, “Ngân Hạnh đi nói cho Hạ Cẩm Nhi, từ ngày mai giành ra chút thời gian đi theo bên người ta học quản gia.”
“Vâng.” Ngân Hạnh phúc phúc thân.
“Ngân Kiều, ngươi ngày mai đi nói cho cô nương, nói Vương phủ lão gia muốn mừng thọ, cho nàng viết một danh mục quà tặng đi, còn có tiểu thiếp Lưu gia sinh con, cũng viết một danh mục quà tặng.” Hạ mẫu phân phó nói.
“Vâng.” Nhóm nha hoàn tự nhiên biết Hạ mẫu nói cô nương là ai, ở trong mắt các nàng Hạ phủ có thể xưng cô nương cũng chỉ có một mình Hạ Vãn Thu.
Hạ mẫu do dự nói, “Ngân Hạnh cũng nói cho Hạ Cẩm Nhi một tiếng, cũng cho nàng viết một bản đi.” Nói xong liền phất phất tay, “Ngân Kiều lưu lại, mọi người đi xuống đi.”
Chờ trong phòng nha hoàn hầu hạ đều lui xuống, Ngân Kiều ngồi ở chân giường* nhẹ nhàng bóp chân cho Hạ mẫu
. (*chổ này là chém nguyên văn của nó là圆墩 nghĩa là viên đôn mà ta thì k biết dịch làm sao nên ta chém)“Ngươi muốn hỏi, ta vì sao nói cho Hạ Cẩm Nhi cũng viết ra?” Hạ mẫu bỗng nhiên mở miệng nói.
“Nô tỳ ngu dốt.” Ngân Kiều theo Hạ mẫu một khoản thời gian, tất nhiên biết tính Hạ mẫu vô cùng tốt, cho nên nở nụ cười, hỏi, “Nô tỳ cảm thấy cô nương đã học tốt lắm.”
“Đúng tốt lắm.” Hạ mẫu đối nữ nhi mình cũng vừa lòng, “Nhưng thời gian còn lại của Thu Nhi quá ngắn.”
Hạ Vãn Thu sắp tới cập kê, sau khi cập kê sẽ lập gia đình, thời gian còn không đến một năm, cho dù học mau nữa, Hạ mẫu vẫn cảm thấy không đủ, cho nên mới nói cho Hạ Cẩm Nhi, cho nữ nhi mình dùng làm đá mài dao.
Ngân Kiều do dự nói, “Cô nương mặc dù học mau, nhưng tam cô nương có chút...... Quá mức thông minh, có thể hay không làm cô nương chịu thiệt?”
Hạ mẫu mĩm cười, ý của nàng muốn chính là cho nữ nhi mình ăn mệt vài lần, sẽ trưởng thành nhanh hơn, “Nếu Hạ Cẩm Nhi thật sự thông minh, nên biết làm như thế nào, ta về sau cũng sẽ không bạc đãi nàng.”
“Là nô tỳ nghĩ nhiều, có chủ tử ở đây, cô nương như thế nào cũng không chịu thiệt.” Ngân Kiều vừa nghe cũng hiểu được.
Hạ mẫu nhắm hai mắt lại, cũng không có mở miệng, Hạ phủ có nàng xem, nhưng sau khi gả phải rời khỏi đây, còn có ai có thể trông nữ nhi mình đâu?
Ngân Kiều gặp Hạ mẫu không nhắc lại, cũng không dám mở miệng.
Hồi lâu mới nghe Hạ mẫu thở dài nói, “Chỉ hy vọng Thu Nhi sẽ không trách ta.”
“Chủ tử, cô nương rất hiếu thuận, làm sao có thể trách chủ tử, lại nói với trí tuệ của cô nương sẽ không thể không đoán ra dụng ý của chủ tử.” Ngân Kiều ôn nhu khuyên nhủ.
“Ta biết.” Hạ mẫu nghĩ đến khi mình bệnh nặng, dáng vẻ nữ nhi canh giữ ở bên người, hầu hạ chén thuốc cũng không để người khác nhúng tay, trong lòng tràn đầy lo lắng, “Ta cho ngươi dạy người thế nào.”
“Trong mười người kia, nô tỳ chọn ra sáu người, sẽ chờ chủ tử xem qua.”
“Ùm.” Hạ mẫu đối với Ngân Kiều làm việc rất vừa lòng, “Ngày mai mang đến cho ta xem.”
Ngân Kiều lên tiếng, từ vài năm trước, Hạ mẫu đã chọn mười mấy nha hoàn mới năm sáu tuổi giao cho Ngân Kiều các nàng □, chỉ vì cuối cùng chọn ra bốn người cho Hạ Vãn Thu làm của hồi môn, nay nên dạy cũng đều dạy không sai biệt lắm, Ngân Kiều liền chọn ra sáu người, chỉ chờ cuối cùng Hạ mẫu lấy ra bốn, đặt ở bên người □.
Cái dấu ô vuông là của tác giả k phải của ta đâu.Hạ Vãn Thu vừa cảm giác tỉnh lại, chợt nghe tin tức về sau sẽ cùng Hạ Cẩm Nhi học tập quản gia, không thể không sốt ruột, nhưng cũng không có ý oán trách Hạ mẫu, ngược lại cảm thấy trong lòng Hạ mẫu đều vì mình lo lắng, “Nương gần đây khẩu vị thế nào?”
Ngân Kiều nghe được câu hỏi của Hạ Vãn Thu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tối hôm qua nàng mặc dù khuyên giải an ủi Hạ mẫu như vậy, nhưng cũng có chút lo lắng, nay xem ra, cô nương nhà mình quả thật trưởng thành, “Gần nhất đầu bếp làm bánh hoa tươi rất hợp khẩu vị chủ tử.” Ngụ ý chính là khẩu vị không sai.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “Phụ thân ta đâu?”
Nếu là người khác hỏi câu này, Ngân Kiều không chỉ sẽ không thành thật trả lời, còn có thể đến trước mặt Hạ mẫu nói một tiếng, ai
biết người hỏi câu này có tâm tư gì, trong phủ tuy chỉ có hai thị thiếp, nhưng cũng là người, nói không thể thành công nhưng là đặc biệt tìm hiểu lão gia yêu thích gì, cuối cùng dùng để tranh thủ tình cảm.
Nhưng người hỏi câu này nói là Hạ Vãn Thu, Ngân Kiều tự nhiên sẽ trả lời, “Những ngày gần đây trời nóng, lão gia dùng thật ra so với ngày thường ít hơn.”
Hạ Vãn Thu nghe xong khẽ cau mày, “Sơn Tra, nơi này của ta còn quả hồng không?”
Quả hồng chính là quả Sơn Tra, nhưng lúc trước sau khi Hạ Vãn Thu đặt tên cho đai nha hoàn bên người là Sơn Tra, sau này những người bên cạnh liền gọi quả hồng.
“Có chút.”
“Lấy chút đưa cho đầu bếp, ta nhớ rõ lúc trước uống qua canh ngân nhĩ Sơn Tra* rất ngon miệng, phân phó bọn họ làm cho phụ mẫu.” Hạ Vãn Thu phân phó nói, nàng cũng không thể nhớ tên món canh kia, chỉ nhớ rõ bên trong có ngân nhĩ cẩu kỹ, chua chua ngọt ngọt.
*nó đây trông ngon lắm nhìn giống chè thật ah mà ta quên dặn những hình này ta tra baidu nhưng mà ta k biết có chính xác 100% không vì ta k biết tiếng trung nhưng mà ta có tra lại nghỉ nghỉ chắc cũng k sai bao nhiêu đâu ha“Vâng.” Sơn Tra ứng thanh đáp.
Kỳ thật bên người Hạ mẫu cái gì lại không có, nhưng đây chính là tâm ý của Hạ Vãn Thu, tự nhiên bất đồng.
“Nếu phụ mẫu dùng cảm thấy ngon, liền đem quả hồng ở chỗ ta đưa qua.” Hạ Vãn Thu cũng biết Hạ phụ Hạ mẫu không thiếu mấy thứ này, nhưng vẫn muốn vì họ làm chút gì đó, “Tốt lắm, nếu nương muốn cho ta viết danh mục quà tặng, Ngân Kiều, nương nhưng còn có phân phó cái gì khác không?”
“Chủ tử cũng không dặn gì khác nữa.”
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, Sơn Dược đã mài mực sẵn, giấy cũng đã trải ra dùng chặn tốt đè lên, đến khi đặt bút, Hạ Vãn Thu có chút không biết hạ bút như thế nào.
Nếu là nàng không có xem qua mấy quyển sổ sách kia, hoặc là không biết kiêng kị khi tặng lễ còn dể nói, nhưng đã biết những điều này ngược lại không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Ngân Kiều đứng ở một bên, tự nhiên nhìn ra tình trạng của Hạ Vãn Thu, cũng không có nói cái gì, chỉ làm như là không biết.
Hạ Vãn Thu vài lần hạ bút, rốt cục viết ra, nhưng đến chính mình xem còn cảm thấy bất mãn, trực tiếp đem giấy ném tới một bên, chậm rãi thở ra, “Lấy tờ danh sách trong khố phòng của quản gia lại đây cho ta.”
Ngân Kiều nghe xong chỉ đáp ứng, đem tờ danh sách đã sớm chuẩn bị tốt tờ lấy ra.
Hạ Vãn Thu nhìn Ngân Kiều liếc mắt một cái, “Ta không nói, có phải sẽ không đua cho ta hay không?”
“Chủ tử cho nô tỳ phụ giúp cô nương.” Ngân Kiều cười hì hì nói, nhưng không có phủ nhận lời nói của Hạ Vãn Thu.
Hạ Vãn Thu cũng không tức giận, chỉ buông bút ra xem kỹ, lại nghỉ đến lời mẫu thân nói hôm qua, nhắm mắt lại tựa vào ghế, suy tư một chút, khi mở mắt ra, cầm bút mà bắt đầu viết.
Sau khi viết vài lần, Hạ Vãn Thu cầm lấy tờ đôi diện, lại viết lại một lần, “Cái khác đều đốt đi.”
“Vâng.”
Vạn sự khởi đầu nan, chờ lúc viết lần thứ hai, Hạ Vãn Thu đã thuần thục không ít, không bao lâu liền viết ra, cho dù như thế, cũng đến giữa trưa.
Dùng cơm xong, Hạ Vãn Thu cũng không có vội vã đi đem danh mục quà tặng đưa đi qua, mà là đi dạo dạo tiểu hoa viên, phải ngủ trưa một giấc, chờ sau khi tỉnh ngủ, lại cầm hai tờ danh mục quà tặng mà buổi sáng mình nghỉ tương đối vừa lòng ra, sau khi xem xong, lại động thủ sửa chữa vài cái này nọ, sao chép một lần, mới gật gật đầu, “Tốt lắm.”