Hạ Vãn Thu cũng không dẫn họ đi xa, chỉ đi đến Bình viên, nơi đó có Vọng Xuân đình, xây ở trên núi giả, vừa xem cảnh sắc ở trong vườn.
Lúc này trong vườn vừa hợp lúc hoa nở, Tịch Nhụy ăn điểm tâm nhìn cảnh sắc bên trong vườn, sắc mặt đã tốt lên không ít, tươi cười đáp lại Hạ Vãn Thu.
Hạ Vãn Thu gặp Tịch Thành Lâm không ăn gì, suy nghĩ nói, “Nhị biểu ca, đĩa điểm tâm này là đầu bếp mới trong nhà làm, nói là dùng lòng đỏ trứng muối cùng hạt Thông làm thành, người có thể nếm thử.”
Tịch Thành Lâm sửng sốt một chút, không phải lần đầu tiên hắn cùng đại ca nhà hắn xuất môn, nhưng mỗi lần xuất môn người khác đều vây quanh đại ca hắn nói chuyện, căn bản không có người để ý tới hắn, cũng không nghĩ đến Hạ gia, biểu muội kim điêu ngọc thể của hắn lại chú ý hắn, nhất thời mặt đỏ, “Cảm...... Cảm ơn biểu muội.”
Nói chuyện còn có chút lắp bắp, nhanh tay cầm một khối điểm tâm mà Hạ Vãn Thu nói đến, còn suýt bị nghẹn, vẫn là Sơn Dược bưng chén trà cho hắn, thế này mới khá hơn.
Tịch Nhụy gặp dáng vẻ dọa người của nhị ca mình, hừ một tiếng, “Lại không có người tranh cùng ngươi, người khác nhìn vào giống như nương không cho ngươi ăn.”
Mày Tịch Thế Đĩnh cũng nhíu lại một chút, nhưng chưa nói gì, chỉ đứng lên cười nói, “Có năm ba người bạn tốt, ở trong này uống đôi chén rượu nhạt thật ra cũng là một chuyện hạnh phúc nhất.”
Hạ Vãn Thu không muốn cùng một chổ với bọn họ, liền nhìn Sơn Tra liếc mắt một cái, Sơn Tra phúc phúc thân nói, “Cô nương, ta đi nhìn xem đầu bếp mới làm điểm tâm có tốt không.”
“Đi thôi.” Trong lòng Hạ Vãn Thu rất vừa lòng sư thông minh của Sơn Tra, khi đến thời gian nàng giao phó, chờ nàng nháy mắt một cái, Sơn Tra sẽ đi tìm nhị ca nhà nàng.
“Biểu tỷ, hoa nhà người thật xinh đẹp.” Tịch Nhụy tràn đây hâm mộ nói.
“Nếu biểu muội thích, kia...... Sơn Dược ngươi đi cắt mấy cành đưa cho biểu muội, trưng trong phòng nhìn cũng tốt, nhớ rõ nói một tiếng với nha hoàn hầu hạ, mỗi ngày đều phải cắt cành tốt hơn đưa đi cho biểu muội.” Mấy đóa hoa mà thôi, nếu có thể làm cho Tịch gia biểu muội an phận, Hạ Vãn Thu cũng bỏ được.
Sơn Dược phúc phúc, “Vâng, cô nương lúc này cắt chờ biểu cô nương mang về phòng cũng không tươi nữa, chờ sau khi biểu cô nương trở về phòng, Sơn Dược lại chọn kỷ, tự mình đưa đi, cô nương xem được không?”
Hạ Vãn Thu không có trả lời, chỉ nhìn mắt Tịch Nhụy.
“Cũng tốt.” Tịch Nhụy vừa rời cũng chỉ tùy ý nói một câu, gặp biểu tỷ nhà mình để ý như vậy, trong lòng cũng vừa lòng, lại nhìn cây trâm gài tóc Hạ Vãn Thu liếc mắt một cái, nói, ” Trâm gài tóc của biểu tỷ thật xinh đẹp.”
Kỳ thật điều kiện Tịch gia không kém, nhưng không so bằng Hạ gia, Hạ phụ là cận thần của thiên tử, Hoàng Thượng cũng thường xuyên ban cho vài thứ, chính Hạ Vãn Thu cũng có không ít thứ của nội vụ phủ, những thứ đó đều có tiền cũng mua không được, không chỉ xinh đẹp còn đại biểu cho địa vị.
Tịch Nhụy là đích nữ Tịch gia, Tịch mẫu không để cho nàng thua kém, cho nên nàng cũng rất kiêu ngạo, chỉ sau khi thấy Hạ gia biểu tỷ, cảm thấy chính mình cái gì cũng không đủ tinh xảo, nàng vừa mới khen một câu hoa xinh đẹp, Hạ gia biểu tỷ sai người mỗi ngày đưa hoa cho nàng, nghĩ khen trâm gài tóc đẹp mắt kia, cũng có thể sẽ đưa cho mình.
Dù sao nhìn Hạ gia biểu tỷ nhiều thứ như vậy, cũng sẽ không để ý một chút đồ này đi.
Hạ Vãn Thu như thế nào nghe không ra ý của Tịch Thụy, “Ngươi nói cài sao? Là nhị tẩu ta tặng.” Ngụ ý chính là không có khả năng đưa cho người khác.
Tịch Thành Lâm nhìn Tịch Nhụy liếc mắt một cái, mặc kệ không lên tiếng cúi đầu nhìn tâm, không nói chính biểu muội vừa mới giới thiệu điểm tâm kia thật đúng là hợp khẩu vị của hắn, hắn vốn không thích ăn đồ ngọt, loại điểm tâm này có vị mặm vừa phải.
Tịch Thế Đĩnh còn muốn nói gì đó, chỉ thấy Hạ Bác Uyên chạy lại đây, Sơn Tra vừa mới đi liền canh giữ ở cửa, Hạ Bác Uyên vừa trở về đã bị kéo đến đây, quần áo trên người còn không kịp đổi.
Hạ Vãn Thu thấy Hạ Bác Uyên đến nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm cho Hạ Bác Uyên làm cái mặt quỷ.
“Tịch gia huynh đệ còn có biểu muội, nguyên lai các ngươi đều trốn ở chỗ này.” Hạ Bác Uyên cười sang sảng, vừa đến trước tiên đã chào hỏi, “Còn làm cho ta tìm.”
“Nhị ca.” Hạ Vãn Thu tiến đến Hạ Bác Uyên bên người, tự tay bưng trà cho hắn, Hạ Bác Uyên uống một ngụm, trong lòng rất khoan khoái, quyết định trở về cùng đại ca nhà mình khoe một phen.
“Ngoan, các tẩu tẩu muội còn tìm muội kìa, hình như là thôn trang xảy ra chuyện gì.” Hạ Bác Uyên một câu giải cứu Hạ Vãn Thu.
Hạ Vãn Thu lên tiếng, “Đại biểu ca, nhị biểu ca biểu muội ngượng ngùng, ta đi trước sẽ quay lại, đúng rồi, không bằng ta đưa biểu muội đi đến chổ Tam muội, hai người tuổi tương đương, nhất định có thể cùng nhau nói chuyện.” Nàng nghỉ rời đi, để Tịch Nhụy một mình ở lại chỗ này cũng không thỏa đáng, còn không bằng đưa đến chổ Hạ Cẩm Nhi.
Tịch Nhụy còn muốn nói gì đó, chỉ thấy Tịch Thế Đĩnh trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, ủy ủy khuất khuất đáp ứng rời đi.
Hạ Vãn Thu đem Tịch Nhụy đưa đến chổ Hạ Cẩm Nhi, kỳ thật Tịch Nhụy có chút khinh thường Hạ Cẩm Nhi, dù sao Hạ Cẩm Nhi là thứ nữ, bất quá những chuyện này Hạ Vãn Thu cũng không muốn đi quản, chính mình đi tìm nhị tẩu.
Dương thị đã biết chuyện Hạ Vãn Thu cho nha hoàn ngăn trượng phu mình đón đi, vừa thấy Hạ Vãn Thu đến liền cười nói, “Không phải đem nhị ca muội kéo đi, như thế nào còn đến chổ ta tị nạn?”
“Nhị tẩu.” mặt Hạ Vãn Thu đỏ lên, từ trong lòng lấy ra một cái hương túi, kỷ xảo thêu không thể nói tuyệt đỉnh, nhưng cũng thuộc dạng rất tốt, hai con cá chép gấm vây quanh đài sen, đài sen nhiều hạt, “Ta tự tay thêu tặng cho nhị tẩu.”
Dương thị tiếp nhận, quả nhiên rất thích thú, trực tiếp cho nha hoàn giúp nàng treo lên, “Ta cần phải cất kỷ, miễn cho nhị ca muội trở về cùng ta tranh.”
“Xem nhị tẩu nói kìa, nếu nhị tẩu thích, ta về sau thêu nhiều chút đưa cho nhị tẩu, chỉ cần nhị tẩu đừng chê ta thêu không tốt.” Hạ Vãn Thu đưa hương túi này cũng có ý xin lỗi, sợ là ở Tịch gia đến, nhị ca nhà mình
không có thời gian rãnh rỗi.
Dương thị như thế nào không biết, lấy tay chỉ nhẹ cái trán của Hạ Vãn Thu cái một chút, “Chỉ sợ muội lười thêu cho nhị tẩu.”
“Mới không có đâu.” Hạ Vãn Thu làm nũng nói, “Nhị tẩu tốt tẩu cần phải giúp ta, tẩu biết ta không thương xuyên cùng người ngoài giao tiếp.”
“Chờ muội gả đi ra ngoài, thì làm sao bây giờ.” Dương thị cũng không có khả năng không giúp Hạ Vãn Thu, nếu không trượng phu mình sẽ không vui, chính Hạ Vãn Thu đến xin, trong lòng càng thêm thoải mái thôi.
“Chẳng lẽ đến lúc đó nhị tẩu sẽ không quản ta?” Hạ Vãn Thu hỏi ngược lại.
“Nói không lại muội.” Dương thị nhẹ nhàng véo Hạ Vãn Thu, “Ta nơi này mới làm được mấy hộp son, vốn định cho Bạch Thược đưa qua muội, vừa vặn muội đã đến rồi, liền tự mình cầm đi.”
“Son nhị tẩu đưa là tốt nhất.” Hạ Vãn Thu dựa ở bên người Dương thị, “Ta còn muốn ăn quả mơ.”
“Hảo, làm sao thiếu được của muội.” Dương thị trả lời.
Bạch Thược ôm hai hộp gấm lại đây, Hạ Vãn Thu còn tưởng rằng là son, ai biết mở ra bên trong là trang sức, đặt ở giữa là một đôi trâm tráng men trắng hình bướm rực rở, hai cánh treo trân châu làm dây cột tóc, trên dây cột tóc còn vẽ mấy đóa hoa lan, “Cám ơn nhị tẩu.”
Dương thị gặp vẻ mặt Hạ Vãn Thu vui sướng, trong lòng cũng cao hứng, Bạch Thược mở hộp gấm thứ hai ra, bên trong vòng tay bạc như ý, vòng tay bạc tinh xảo ở chỗ treo mấy chuông nhỏ tinh tế, trên chuông nhỏ nạm toàn đá quý màu đỏ, Hạ Vãn Thu trực tiếp tháo vòng tay Tịch mẫu đưa trên tay nàng đeo vòng tay bạc vào, vừa động nhẹ liền phát ra tiếng chuông thanh thúy.
“Thích là tốt rồi, vòng tay này mặc dù không thích hợp mang xuất môn, ở nhà đeo chơi thật ra cùng rất tốt.” Dương thị nói.
“Vẫn là ánh mắt nhị tẩu hảo.” dáng vẻ Hạ Vãn Thu vốn xính đẹp, cười như vậy lại càng đáng yêu.
Dương thị cũng nhìn đến vòng tay Giảo Ti Kim kia, nghỉ cái đã biết là Tịch mẫu đưa, trong lòng thật ra có vài phần chướng mắt Tịch gia, Dương gia vốn là hoàng thương, Dương thị gả tốt, nhãn giới tự nhiên cao, chính mình đưa cho tiểu cô tuy là vòng tay bạc, nhưng giá trị so với vong tay Giảo Ti Kim kia con lớn hơn.
Nhìn tiểu cô nhà mình rõ ràng không thích Tịch mẫu, trong lòng nàng cũng cao hứng, ai biểu Tịch mẫu thế nhưng xem thường nàng, Dương gia tuy là thương gia, nhưng rốt cuộc nàng đã gả cho Hạ gia nhị thiếu gia, ngươi tới Hạ gia làm khách, thế nhưng xem thường nhà chủ nhân, lại không bằng một cái nữ nhi thương gia biết lễ.
“Nhị ca muội toàn mua cho muội không ít đồ chơi nhỏ, chờ trể chút nữa, đưa qua hết.” Dương thị nói.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, tuy rằng đối với vòng tay bạc này rất thích, nhưng vẫn không hợp với y phục mình mặc hôm nay, liền bỏ vào lại trong hộp gấm, “Về sau ta phải thường xuyên đến chổ nhị tẩu, vừa có đồ ăn ngon lại có quà mang về.”
“Ta đây nên đặc biệt chuẩn bị một phòng đi, chuyên chờ muội đến lấy.” Dương thị ước gì tiểu cô nhà mình đến thêm vài lần, tiểu cô nhà mình ở trước mặt trượng phu nói tốt cho mình một câu, so với chính mình lấy lòng như thế nào đều hữu dụng.
“Thiếu phu nhân, Triệu di nương cầu kiến.” Bạch Tô phúc phúc thân nói, “Nói là nghe nói cô nương đến, làm cho cô nương chút điểm tâm.”
Dương thị cười nói, “Cho nàng vào đi.”
Chờ lúc Triệu di nương đi vào, Bạch Thược đã đem những thứ trên bàn thu dọn xong, mắt Hạ Vãn Thu nhìn Triệu di nương, thấy nàng mặc một thân áo lụa hoa đào, váy bách điệp, dáng vẻ thuần khiết cúi đầu quả thực là quyến rũ đa tình.
“Thỉnh an thiếu phu nhân cô nương.” Triệu di nương này không có tư cách xưng hô Hạ Vãn Thu là tiểu cô, “Nghe nói cô nương đến đây, cố ý làm chút điểm tâm, đưa tới cho cô nương.”
“Đưa cho ta đi.” Hạ Vãn Thu căn bản không mở miệng, Sơn Dược tiến lên tiếp nhận.
“Vâng.” Triệu di nương là người linh mẫn, đến Hạ phủ không lâu, cũng đã tìm hiểu được Hạ phủ được sủng ái nhất chính là Hạ gia đích nữ này.
Dương thị đối tốt với Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu lúc này không có khả năng không báo đáp một hai, hơn nữa nàng không tin nếu là không có Dương thị ngầm đồng ý, Triệu di nương này có thể đi vào đến đây, rõ ràng Dương thị muốn mượn Hạ Vãn Thu làm Triệu di nương mất mặt, tốt nhất Triệu di nương đối với nhị ca mình khóc kể, Triệu di nương xem như hoàn toàn xong rồi.
Những tính kế này cũng là sau khi trọng sinh, Hạ Vãn Thu chậm rãi hiểu được, nếu là ở kiếp trước, chính mình bị lợi dụng xong cũng nhìn không ra.
Chỉ là nay, Hạ Vãn Thu không ngại, chỉ nhìn Dương thị liếc mắt một cái, vụng trộm chớp mắt vài cái, làm cho Dương thị biết nàng xem hiểu, hơn nữa còn chuẩn bị phối hợp, coi như là bán một cái nhân tình cho nàng.
Không chỉ có như thế, đây cũng là nhắc nhở, nói cho Dương thị nàng nguyện ý bị lợi dụng một lần, nhưng không phải những lần sau đều nguyện ý bị lợi dụng, mình cũng không phải cô nương ngốc lúc trước cái gì đều nhìn không ra.
“Làm ra vẻ đi, nhị tẩu ta biết người thiện tâm nhất, nhưng là nha hoàn cũng nên uốn nắn, ta cùng người nói chuyện, như thế nào ngươi có thể tiến vào.” Hạ Vãn Thu ra vẻ không hờn giận oán giận nói.