Bách Dĩ Phàm vẫn cười, cười đến mức làm tóc gáy của Bách Khả Phi dựng hết cả lên.
Bách Khả Phi vỗ lưng Bách Dĩ Phàm: "Em dừng lại đi, dừng dừng.
Cười như thế không đau mặt à?"
Đúng lúc này thì vết thương trên mặt của Bách Dĩ Phàm nhói lên, mặt nhăn thành một nhúm.
Đây chính là thứ gọi là: Miệng quạ đen.
Bách Dĩ Phàm dừng lại, lấy lại bình tĩnh, ngẩng lên nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ.
Luôn mặt xanh xanh tím tím, vô cùng thê thảm.
Lại nhìn Bách Khả Phi bên cạnh, trừ khoé miệng rách ra thì cả mặt chả còn vết nào hết! Hơn nữa, nhìn đến là thoải mái! Trán cao, lông mày rậm, mắt to, mũi cao, anh tuấn, vừa đẹp trai lại có chính khí!
Bách Dĩ Phàm tức giận: "Bách Khả Phi kia, anh xác định ba mẹ không cho anh theo xã hội không phải vì anh quá xấu trai chứ?"
Bách Khả Phi:...!
Bách Dĩ Phàm toàn thân thư sướng, tâm tình được khôi phục, cũng không còn lo nghĩ gì, tập trung ôn tập.
Vì thế, cậu lôi quyển truyện mới tịch thu được từ nhà Trình Dật Hao ra, lật vài tờ.
Đọc cũng được.
Bách Khả Phi ngồi bên cạnh, nhìn một loạt hành động của cậu, tỏ vẻ không còn gì để nói, không dám đáp trả, đành phải ra phòng khách xem TV.
Bách Dĩ Phàm đọc truyện cả đêm, hôm sau ngủ nướng.
Đến chiều mới mang truyện qua trả Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo thấy Bách Dĩ Phàm như thấy vị cứu tinh: "Tôi không đi được rồi.
Ba tôi đang bắt tôi phải làm bài kiểm tra đấy! Ông giúp tôi đi ra hạn quyển truyện này đi, tôi còn chưa đọc xong."
Trình Dật Hạo vừa nói vừa lôi một thẻ hội viên từ ngăn bàn ra.
Bách Dĩ Phàm nhìn chằm chằm mặt Trình Dật Hạo.
Mắt long lanh ánh nước, mặt vàng vọt xanh xao, thảm không tả nổi.
Bách Dĩ Phàm: "Tôi đưa ông đi thông khí."
Trình Dật Hạo xán lại gần.
Bách Dĩ Phàm giơ tay đẩy đầu Trình Dật Hạo ra xa: "Trước tiên viết chính tả 10 bài thơ cổ đã."
Trình Dật Hạo:...!
"Có cần ác vậy không!"
"Có làm hay không?" Bách Dĩ Phàm liếc Trình Dật Hạo một cái.
Trình Dật Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm bút lôi giấy ra viết viết viết.
Trình Dật Hạo không ngốc, cậu chọn mười bài thơ tứ tuyệt để viết, rất nhanh đã hoàn thành, rồi hỏi: "Ba tôi sẽ không cho tôi đi đâu.
Ông định làm thế nào? Đừng có trốn nhá, về là nhừ đòn đó."
Bách Dĩ Phàm: Tôi thèm bỏ nhà theo zai với cậu á?
Bách Dĩ Phàm mặt đầy ghét bỏ, nhìn Trình Dật Hạo đầy khinh bỉ, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Bàn bạc xong, Bách Dĩ Phàm đi ra trước, đến phòng khách nói với ba Trình: "Chú ơi, cháu về đây."
"Về luôn à?"
"Vâng ạ, Bách Khả Phi muốn dẫn cháu đi chọn sách tham khảo." Bách Dĩ Phàm mỉm cười: "Anh ấy nói sách tham khảo phải cẩn thận chọn mới được."
Trình Dật Hạo phối hợp mở miệng: "Đúng đấy ba à.
Giáo viên cũng bảo bọn con phải tự mình..."
Ba Trình ngắt lời Trình Dật Hạo: "Thế hai đứa dẫn theo Đại Trình đi cùng đi.
Bài tập của nó cũng làm được kha khá rồi.
Để Khả Phi chọn sách tham khảo cho nó."
Bách Dĩ Phàm:...!Chú chú, chú chờ chút, lời kịch của Trình Dật Hạo còn chưa nói xong mà!
Hai người dễ dàng ra khỏi nhà,
Bách Dĩ Phàm không hề thấy cảm giác thành tựu, chọc chọc Trình Dật Hạo: "Ông đem lời kịch nãy chưa nói ra nói cho tôi nghe."
"Được thôi!" Tư duy của Trình Dật Hạo lúc này chả khác gì chó được thả rông: "Tin anh Phi, tất sẽ tự do!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm đi cùng Trình Dật Hạo đến cửa hàng sách trước cổng trường mua một quyển tổng hợp kiến thức môn văn, mỗi người một quyển.
Mua xong, hai người đi đến chỗ thuê truyện ra hạn.
Đi qua một cái cầu thang bên cạnh cửa hàng thì Trình Dật Hạo đột nhiên dừng lại.
"Sao thế?"
"He he, đi quán net chơi chút đi."
Phía trên cầu thang là một quán net bí mật.
Bách Dĩ Phàm hơi ngạc nhiên, hỏi: "Không phải nhà ông có máy tính sao?"
Ba Trình vốn là người cấp tiến, lúc Trình Dật Hạo mới vào cấp 2 thì biết đến máy tính, vài ngày sau liền tìm người đến lắp một bộ.
"Tôi nào dám chơi trước mặt ba cơ chứ!" Trình Dật Hạo oán khí đầy mình.
Bách Dĩ Phàm liền đi cùng Trình Dật Hạo lên quán net.
Lúc này, muốn vào quán net chơi còn chưa cần phải trình chứng minh thư, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ màn hình.
Màn hình máy thời này vẫn là loại máy thùng.
Bách Dĩ Phàm di di chuột, phát hiện ra là chuột lăn.
(Ờm, chuột mà có hòn bị ở dưới ý, cái thời cách đây có vài năm thôi vẫn còn dùng nhưng giờ toàn chuột quang hết rồi ^^)
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo mỗi người một máy.
Sau khi ấn nút khởi động, một màn hình đen chữ trắng nhảy ra, tiếp theo là một loạt code chạy dọc màn hình, sau đó là một dòng chữ nghệ thuật: Windows98...!
Bách Dĩ Phàm bỗng không muốn chơi nữa.
Cậu nhìn sang Trình Dật Hạo bên cạnh, ông bạn đang vô cùng thuần thục mở trình nghe nhạc, mở trang tin tức, rồi khung chat QQ.
Trình Dật Hạo cúi đầu, chăm chú dùng hai ngón trỏ chọt chọt bàn phím —— trò chuyện đến là tưng bừng.
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm nghĩ nghĩ, số QQ hình như lúc học tin mình có lập, rồi về sau vẫn dùng số đó.
Cậu cũng mở QQ, nhập dãy số của mình rồi nhập mật khẩu.
Q: Mật khẩu của Ngài không đúng.
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm hồi học đại học từng bị hack nick QQ nên đã đổi mật khẩu.
Sau đó, dùng cách cũ rích, Bách Dĩ Phàm lôi tất cả những mật khẩu mà còn nhớ ra để nhập vào.
Sinh nhật của bản thân, sinh nhật của ba mẹ, sinh nhật Bách Khả Phi, dãy số đặc biệt...!đủ kiểu mà vẫn không đúng
Cuối cùng lóe lên một dãy số, là số điên thoại bàn ở nhà.
Nhập vào, cuối cùng cũng đăng nhập được.
Giao diện QQ nhảy ra.
Avatar: một cậu trai mang phong cách HKT.
Level: 1 sao
Nickname: Thiên Không Long Cuồng Bạo
Kí tên: Hắc ám nuốt chửng thế giới.
Tuổi: 108
Bách Dĩ Phàm thu gọn cửa sổ, bình tĩnh trong 3 giây.
3 giây sau, mở lại, thay đổi thông tin.
Nickname: Phàm Ngôn
Kí tên: Triệu mộ tuế thần bạn, phàm niên tửu hoán sài.
(ý chém: sớm tối bầu bạn với Tuế Thần, từng năm rượu không đổi.
Đại khái là thế.
Câu này có tên cả 2 người)
Tuổi:...!
Bách Dĩ Phàm lăn lăn chuột để tìm tuổi, tìm ava QQ.
Trong hệ thống chỉ có hình cơ bản của QQ nên từ bạn trai HKT đã biến thành chim cánh cụt.
Sửa lại hết rồi nhìn thêm một lần.
Nickname với chữ ký đều là của lúc trước nên nhìn rất thuận mắt.
Nhìn vào danh sách bạn bè...!ít đến đáng thương, mà tên toàn là tên quái dị.
Gì mà Đoan Ngọ Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu thấy mình nên có trách nhiệm làm một người bạn tốt nên lục lại trí nhớ vài số Q của bạn bè.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một dãy số, đánh vào ô tìm kiếm...!tìm không ra.
Sự thật chứng minh, hành vi này cảu Bách Dĩ Phàm chính là: Nhàn rỗi sinh đau trứng.
Cậu buông tha việc tìm bạn, chỉ nghe chút nhạc rồi đọc tin giải trí.
Thiên Hậu muốn kết hôn, Thiên Vương bị lên án, nhóm nhạc Bách Dĩ Phàm thích mới ra album bị dân tình chửi là album rác rưởi nhất.
Bách Dĩ Phàm không đành lòng đọc tin của nhóm nhạc nữa, liền chạy lên Thiên Nhai đăng ký ID vây xem Phù Dung tỷ tỷ.
Sau đó nghĩ đến game liền tìm WoW (World of Warcraft) thì